🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong khi A Yên đang ở trong lòng Tạ Đĩnh nhớ nhà rơi nước mắt, thì trong ấm các Chiếu Nguyệt Đường, Tần Niệm Nguyệt cũng đang dựa vào người Thái phi khóc như mưa.

Nàng ta cảm thấy rất tủi thân.

Lần trước bị Tạ Đĩnh trách cứ thực sự là điều nàng ta không ngờ tới, thời gian này đặc biệt ngoan ngoãn, muốn lấy lại thiện cảm, đêm dạ tiệc hôm nay cũng là điều nàng ta đã ấp ủ từ lâu.

Từ nhỏ lớn lên trong phủ, Tần Niệm Nguyệt biết không ít chuyện bí mật trong phủ, cũng hiểu rõ tính tình của Tạ Đĩnh. Sở thị dù sao cũng là do hoàng đế ban cho, ngoài mợ mù quáng che chở, Tạ gia không ai thực sự coi Sở thị là người nhà, Tạ Đĩnh lại càng không. Tết nhất đoàn viên, nàng ta chỉ cần mượn khúc tỳ bà này để lấy lòng trưởng bối rồi mượn rượu nói vài lời ủy khuất mềm mỏng, tự có thể hóa giải chút ít hiềm khích của Tạ Đĩnh với nàng.

Nàng ta đã khổ luyện nửa tháng, đầu ngón tay đã sắp vỡ.

Sau khi đàn xong tỳ bà, cả sảnh đều vui mừng, nàng ta chỉ cần đợi Sở thị lộ vẻ kém cỏi, tự có thể khiến Tạ Đĩnh sinh lòng khen ngợi, sau đó thừa cơ hành sự.

Ai ngờ Sở thị lại nổi bật như vậy?

Tạ Nguy đột nhiên trở về, nâng cây đàn không hầu lên tận mây xanh, nửa sau buổi tiệc, mọi người đều nghe hắn bình phẩm cây đàn không hầu, kể lại những chuyện khi tuần biên,không hề đề cập tới tài đàn của nàng ta.

Cách một bàn dài, nàng ta càng không thể tiếp cận Tạ Đĩnh.

Tất cả đều uổng phí!

Tần Niệm Nguyệt thất vọng tràn trề, buồn bã uống không ít rượu ngọt, nghĩ đến nỗi lòng đầy tâm sự không ai làm chủ, bản thân mình tranh thủ cũng nhiều lần vấp phải tường, càng cảm thấy đau lòng. Sau khi trở về nơi ở, liền ngã vào giường khóc không ngừng, mắt đều sưng lên.

Nha hoàn hoảng hốt, vội vàng đi mời lão thái phi.

Lão thái phi còn chưa nghỉ ngơi, nghe cháu gái khóc thương tâm, đoán chừng là đêm đoàn viên nhớ người thân, vội vàng chạy đến thăm. Thấy nàng hai mắt đỏ hoe, nước mũi cũng chảy ra, vội vàng đau lòng lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngoại tổ mẫu ở đây, đừng khóc nữa. Lúc ở yến tiệc thấy cháu cũng vui vẻ mà, sao vậy?”

“Ngoại tổ mẫu!” Tần Niệm Nguyệt nhào vào lòng bà, khóc đến gan ruột đứt từng khúc.

Lão thái phi vốn dĩ nhớ thương con gái đã mất, bị nàng khóc như vậy, nước mắt cũng theo đó rơi xuống, dỗ dành nàng: “Có chuyện gì cháu cứ nói với ta, ngoại tổ mẫu thương cháu nhất.”

“Cháu chỉ là hâm mộ.”

Tần Niệm Nguyệt dán vào lòng lão thái phi, gần như khóc không thành tiếng, “Các biểu ca đều có cha mẹ, cả nhà đoàn viên, ngay cả biểu ca cũng đối xử với biểu tẩu tốt như vậy. Cháu hiện tại chỉ có ngoại tổ mẫu để nương tựa, còn không biết sau này sẽ rơi vào nhà ai, thật sự là sợ hãi.”

“Yên tâm, ta sẽ chọn chàng trai tốt nhất cho cháu.”

Tần Niệm Nguyệt nghẹn ngào, “Phải là người cháu vừa ý.”

“Đó là điều đương nhiên, đại sự chung thân của cháu tuyệt đối sẽ không khiến cháu chịu thiệt.” Lão thái phi nói xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng một chút, vẫn là hỏi: “Nguyệt nhi, có phải cháu đã có người trong lòng rồi không?” Thấy nàng nức nở không nói, hơi lộ vẻ xấu hổ, trong lòng không khỏi vui mừng nói: “Là con trai nhà nào? Nếu phẩm hạnh gia thế đều tốt, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ gả cháu đi thật long trọng.”

“Hắn đương nhiên là nam nhi tốt nhất trên đời, không ai sánh bằng.” Tần Niệm Nguyệt ngẩng đầu, mắt ngấn lệ, thăm dò nói: “Ngoại tổ mẫu, nếu như hắn đã thành gia rồi, cháu lại…”

“Không được!” Lão thái phi lập tức ngắt lời.

Thấy nàng càng khóc dữ dội hơn, lão thái phi đau lòng vô cùng, sắc mặt lại nghiêm nghị hơn một chút, nói: “Chuyện của mẫu thân cháu, ta đều đã nói kỹ rồi. Lúc đầu khi mang thai cháu, mẫu thân cháu sinh nở khó khăn nhưng cái tên cẩu nô kia lại bị tiện nhân câu mất hồn, cãi nhau đòi ly dị, không màng đến gì cả mới khiến mẫu thân con u uất thành bệnh, bất cẩn mà chết trận. Cả đời này ta hận nhất loại tiện tỳ đó, Nguyệt nhi, cháu không được hồ đồ!”

“Mẫu thân cháu là nữ tướng duy nhất của triều đình, tính tình kiêu ngạo đến mức nào. Khó khăn lắm mới để lại cháu , ta tuyệt đối sẽ không nhìn cháu phạm sai lầm tự h.ạ thân phận, làm thiếp thất cho người khác.

Lời này nói rất nặng, rõ ràng là vạch ra giới hạn cuối cùng.

Tần Niệm Nguyệt nhìn ra thái độ của bà, nhất thời chỉ cảm thấy bất lực, nghe lão thái phi hỏi nàng thích ai liền nửa chữ cũng không chịu nói thêm, chỉ nức nở khóc lóc nói nhớ mẹ.

Trong lòng cũng càng thêm lo lắng.

Trước kia Tạ Đĩnh bận rộn việc công, nàng lại chưa cập kê nên đành án binh bất động, cho rằng đến tuổi ngoại tổ mẫu tự nhiên sẽ làm chủ. Ai ngờ trời giáng xuống tin dữ, hoàng gia lại có thể đưa ra chuyện hôn sự? Sự việc đã đến nước này, ngoại tổ mẫu cũng không chịu giúp nàng, nếu muốn ở lại phủ, hy vọng duy nhất chính là Sở thị nhường lại vị trí chính phi, sau đó “gần nước lâu đài” thì “trăng tròn trước”.

Nhưng chuyện này nói dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nếu bắt nàng lui mà cầu thứ yếu, gả cho những kẻ tục phu bên ngoài, thật sự là không cam tâm.

Tần Niệm Nguyệt nghĩ đến tiền đồ, càng khóc càng thương tâm.

Trong Xuân Ba Uyển, A Yên đêm nay ngủ rất ngon giấc.

Mãi đến khi mặt trời lên cao, nàng mới tỉnh dậy sau cơn say, mềm nhũn giơ tay vén màn trướng, Ngọc Lộ lập tức chạy tới, nhẹ nhàng nói: “Vương phi tỉnh rồi ạ? Tối qua uống say quá, người chắc hẳn rất khó chịu, ngủ thêm chút nữa đi ạ?”

“Vương gia đâu rồi?”

“Có lẽ đang bận xử lý quân vụ, nên đã đi từ sáng sớm.”

Cũng phải thôi, Tạ Ngụy vừa về đến phủ từ đêm qua để dự tiệc, tối qua cứ mải hàn huyên với họ hàng, sáng nay chắc chắn phải báo cáo chi tiết về tình hình quân rồi.   

A Yên xoa xoa thái dương, cố nhớ lại những chuyện đêm qua, nhưng đầu óc lại hơi mơ hồ. Nàng vẫn nhớ rõ cảnh Tạ Ngụy trở về phủ dưới ánh trăng và liên tục khen ngợi nàng nhưng sau đó mọi thứ dần trở nên mờ nhạt, thậm chí nàng còn không nhớ nổi đã ra khỏi sảnh và trở về phòng như thế nào. Khi đang thả tóc để thay đồ, nàng liền hỏi Ngọc Lộ đi theo.

Ngọc Lộ không nhịn được cười, “Tối qua Vương phi uống say quá, đi cũng không vững. Điện hạ thấy vậy không nỡ, nên bảo nô tỳ quay lại lấy ghế dựa. Khi nô tỳ cùng người khác đến nơi, vương phi đang ngồi trên ghế dựa ngoài Hòa Xuân Đường, tựa vào chân của Vương gia sắp ngủ quên rồi. Vương gia còn nói, vương phi mà nhắm mắt lại vẫn có thể đi được, thật là tài.”

“Ta có làm bẩn áo của hắn không?” A Yên hơi lo lắng.

Nghe nói người say rượu thường hay nôn, không biết nàng có làm gì quá đáng không.

Ngọc Lộ lắc đầu, “Vương gia vẫn ổn, chỉ có vương phi là lén lút khóc, còn kêu muốn về kinh thành.”

A Yên nhíu mày, lo lắng, “Ta quên hết rồi.” Nàng chỉ mong Tạ Đĩnh đừng để bụng.

Chỉ là… tân phụ vốn có lễ nghi về nhà mẹ đẻ, vậy khi nào nàng mới có thể hồi kinh thành một chuyến?

Chuyện này A Yên không dám mong đợi, nhưng bên chỗ Lư ma ma lại báo tin, nói nha hoàn không an phận kia – Màu Nguyệt, thừa dịp đêm Trung thu hôm qua lại lẻn ra ngoài đưa tin. Con trai bà đã điều tra rõ ràng, là có người bên ngoài tiếp ứng, giúp nàng ta đưa tin tức của A Yên sau khi thành hôn về phủ bá mẫu ở kinh thành, đúng là thứ ăn cây táo, rào cây sung.

A Yên nghe xong, không khỏi thầm giận.

Lúc trước Sở Tường để lại đống hỗn độn rồi bỏ đi, là nàng gánh chịu đủ loại rủi ro để gả thay. Hiện giờ bá mẫu lại ngấm ngầm dò xét, chẳng lẽ là muốn đợi nàng vượt qua cửa ải khó khăn nhất, phá băng, đặt nền móng vững chắc rồi lại đem con vịt luộc chín sắp bay này nhét trở về trong tay Sở Tường?

Giấc mộng đẹp ngồi mát ăn bát vàng cũng sắp lên mây rồi.

A Yên trong lòng lạnh lùng cười nhạo, vì sợ động tĩnh xử lý nha hoàn quá lớn sẽ khiến người khác chú ý liền sai Lư ma ma đuổi Màu Nguyệt đi làm việc nặng, không cho phép bước chân vào Xuân Ba Uyển nửa bước. Lại bảo quản sự bên ngoài bắt người tiếp ứng kia, đuổi đến trang trại làm ruộng. Đợi qua vài tháng không ai để ý nữa, sẽ đánh một trận rồi bán đi.

Sự việc phân phó xuống, tự có người xử lý.

A Yên thì ôm cái chườm ấm trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Bận rộn mệt mỏi trước giA Yên, lui tới Bích Phong Đường thật sự khiến đôi chân mềm nhũn của nàng chịu không ít khổ sở, sau lại uống rượu say bí tỉ, khó tránh khỏi khiến thân thể mệt mỏi. Hiện giờ lại tới kỳ nguyệt sự, so với bình thường càng khó chịu hơn, nàng lười động đậy, ngoài việc đến chỗ lão thái phi ứng phó, những lúc khác đều lười biếng nằm.

Cũng may Tạ ĐĨnh bận rộn việc diễn võ lớn hai năm một lần, gần đây thức khuya dậy sớm, thường ở lại thư phòng bên ngoài, cũng cho nàng cơ hội thở d.ốc.

Liên tục nghỉ ngơi mấy ngày, lại khôi phục tinh thần sáng láng.

Buổi chiều hôm đó từ Bích Phong Đường trở về, nghe nói Tạ Đĩnh đi doanh trại tự mình huấn luyện binh sĩ diễn võ, biết tối nay lại có thể phòng không gối chiếc, liền sai người dọn cơm sớm một chút. Nàng vào nhà rửa tay, vừa lấy khăn mềm lau khô, đã thấy Lư ma ma vội vàng tiến vào, đi đến trước mặt nói: “Vương phi, bên ngoài có chuyện bẩm báo.”

“Sao vậy?”

“Từ gia tiểu công tử đến Ngụy Châu rồi.”

“Từ Bỉnh Quân? Hắn đến đây làm gì? Có ai đi cùng không?”

Lư ma ma thở dài một hơi, “Chính là không có ai đi cùng, nô tỳ mới vội vàng đến bẩm báo. Là quản sự bên ngoài gặp được hắn ở trên đường, trong một cửa hàng tranh bán tranh đổi tiền, trông như là không mang theo lộ phí. Hỏi hắn đến đây là vì duyên cớ gì cũng không chịu nói, sau lại hỏi chưởng quỹ, mới biết hắn một thân không một xu dính túi, tạm trú ở trong tiệm, thật sự khiến người ta lo lắng.”

“Sao lại thế này!” A Yên cau mày, lập tức lo lắng, “Nguyên Nga trước kia trong thư nói hắn muốn bỏ văn theo võ, bị Từ tổ phụ mắng. Lần này nhất định là trộm chạy đến.”

“Vậy chúng ta đi xem sao?”

“Sai người chuẩn bị xe, ngày mai ta bẩm báo với trưởng bối rồi sẽ đi xem.”

A Yên sau khi gia tổ phụ qua đời, thường được Từ thái phó dạy dỗ, cùng với Từ Nguyên Nga tỷ đệ hai người cũng ở chung như người thân. Từ Bỉnh Quân so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, luận tuổi tác cùng tam đệ Tạ Tranh tương đương nhưng Từ gia là thư hương môn đệ, chưa bao giờ chạm đến đao kiếm, chút tài ba ba rọi của hắn vẫn là lén học từ thị vệ, hiện giờ một mình chạy đến Ngụy Châu, thật sự là gan lớn!

Suy tính đã định, sáng sớm hôm sau từ Chiếu Nguyệt Đường đi ra, nói với Võ thị muốn ra cửa một chuyến, khẩn cầu bà mẫu cho phép.

Võ thị không khỏi bật cười, “Con là Vương phi, không cần câu nệ.”

Có lời này của bà, A Yên lập tức yên tâm, ngay cả Xuân Ba Uyển cũng không về, mang theo Lư ma ma và Ngọc Lộ liền lên xe ra phủ. Tư Dụ rảnh rỗi gần hai tháng, tuy ít nói không thích giao tiếp với người khác,nhưng đã hết đường đi Ngụy Châu thành, nghe được tên cửa hàng tranh, lập tức lái xe đi tới.

Đến được bên kia, quả nhiên nhìn thấy Từ Bỉnh Quân bóng lưng cao ngất, đang ở bên cửa sổ vẩy mực.

Nàng nặng nề ho khan một tiếng, cố ý làm mặt nghiêm.

Từ Bỉnh Quân nghe tiếng quay đầu lại, thấy nàng nhanh như vậy đã tới, có chút xấu hổ cười cười, nói: “Sở tỷ tỷ, tai mắt của tỷ cũng quá lợi hại rồi.”

“Còn nói nhảm! Đệ không một tiếng động tự mình chạy đến đây, cũng không sợ người nhà lo lắng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lại còn học được cách bán tranh kiếm sống, đủ bản lĩnh.” Lúc nàng ở kinh thành, liền thường phụng mệnh lão thái phó giúp Từ Nguyên Nga quản giáo đệ đệ, hiện giờ dạy dỗ người cũng có khuôn có dạng.

Mặc dù Từ Bỉnh Quân chỉ nhỏ hơn A Yên một tuổi, nhưng đối xử với vị tỷ tỷ cực kỳ tốt. Bị trách mắng cũng chỉ cười trừ, kéo A Yên ngồi xuống, tự mình rót trà, từ từ giải thích.

Từ Bính Quân dù chỉ nhỏ hơn A Yên một tuổi, nhưng lại cực kỳ tốt với hai vị tỷ tỷ, bị huấn cũng chỉ cười trừ, kéo A Yên để nàng ngồi xuống, tự mình rót trà, chậm rãi giải thích.

“Trong kinh thành toàn là những kẻ chỉ biết múa bút, chẳng có gì thú vị, ta đã sớm muốn tòng quân, chỉ là tổ phụ không cho nên mới bị kẹt ở nhà đọc sách. Người ta đều nói mười lăm tuổi tòng quân, ta nay cũng đã đến tuổi rồi, phải ra ngoài xông pha mới phải. Tỷ biết tính tổ phụ mà, nếu ta không lén lút trốn ra, thì sao mà ra khỏi được kinh thành?”

“Nghe nói tỷ phu Tạ gia chiến công hiển hách, binh mã Hà Đông là lợi hại nhất, ta đây cũng là ngưỡng mộ mà đến, muốn bỏ bút theo nghiệp binh đao.”

“Chỉ là vận may hơi kém một chút.”

Từ Bỉnh Quân gãi gãi đầu, nhắc đến chuyện này còn có chút buồn bực, “Trên đường đến đây không cẩn thận bị người ta trộm mất tiền lộ phí. Ta tìm đến nơi, vốn định bắt lại đánh cho một trận rồi lấy lại tiền, đến nơi nhìn thấy, đều là những người ăn xin tàn tật, cũng không đành lòng đòi lại. Chẳng phải đang túng thiếu sao, thấy chỗ này có tiệm tranh, trước kiếm chút lộ phí bỏ túi.”

Nói xong, nhíu mày lo lắng nói: “Sở tỷ tỷ, tỷ sẽ không đuổi ta về chứ?”

A Yên “phụt” một tiếng liền bật cười.

“Cho dù có trói gô đệ trở về kinh thành, đệ đã có ý niệm này, cũng sẽ lại trốn ra thôi. Tòng quân vệ quốc đương nhiên rất tốt nhưng chuyện này phải nhập tịch, vẫn nên được Từ tổ phụ gật đầu thì hơn. Đệ ở nhờ nhà người khác thật sự bất tiện, trước tiên cứ ở khách điếm đi, đệ viết thư nhà, ta cũng viết thư hồi kinh. Nếu Từ tổ phụ đồng ý, cũng không có gì phải lo lắng nữa.”

Nàng thông tình đạt lý như vậy, Từ Bỉnh Quân mừng rỡ.

Liền cùng chưởng quỹ nói một tiếng, đến khách điếm gần đó an trí.

A Yên đã hỏi rõ ngọn nguồn, hết lo lắng, liền ra khỏi khách điếm, lên xe từ từ về phủ.

Từ xa, một cỗ xe hoa dừng bên lề đường dưới bóng cây, thấy nàng đi xa rồi mới nói với ma ma đi cùng bên cạnh xe: “Là nàng sao?”

“Nô tỳ từng gặp ở vương phủ rồi, không sai đâu.”

“Đến khách điếm hỏi thăm xem nàng ta giấu người nào, đừng là thiếu niên lang nào đó có tình ý.” Giọng nữ lười biếng từ trong rèm truyền ra, cười có chút khinh bạc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.