“Đừng ngây ngốc cười nữa, qua ăn cơm thôi.”
Thẩm Nhạc Dung luôn tự nhận mình là người sảng khoái.
Nàng sinh ra có dung mạo tú nhã, tuy không phải xuất thân từ gia đình phú quý, nhưng khi mặc lên váy lụa áo gấm, dáng người yểu điệu cũng không hề thua kém tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng. Chỉ là từ nhỏ đã cùng đám học đồ lớn tuổi hơn leo trèo nhảy nhót, khó tránh khỏi có chút nghịch ngợm, sau này lại theo sư phụ học y, từ châm cứu dao mổ đến nối xương tiếp gân, sớm đã học thuộc lòng kinh mạch gân cốt cơ thể người.
Hơn nữa, người bị thương gãy xương đa phần là nam nhi, nàng từ nhỏ đã có thể phụ tá sư phụ khi bận rộn không xuể, sau này càng ngày càng thuần thục, cũng không kiêng kỵ phòng bị nam nữ.
Thẳng thắn mà nói, nam nhân cởi trần truồng, nàng đã thấy quá nhiều rồi, khi châm cứu nối xương, cũng có thể dựa vào sự tàn nhẫn không chút kiêng dè để khiến đối phương ngoan ngoãn.
Lúc đầu cứu chữa Tư Dụ, nàng cũng không hề có tạp niệm.
Cho dù cảm thấy thiếu niên mày thanh mắt tú, thân hình gầy guộc cao ráo khá đẹp mắt, nhưng vì tính cách trầm mặc sắc bén và vết thương nghiêm trọng của hắn, căn bản không rảnh bận tâm đến chuyện khác.
Mãi cho đến những ngày gần đây.
Sư phụ đi vắng chưa về, chỉ có nàng một mình trông nom Tư Dụ, trong những ngày tháng Chạp giá rét này có chút hương vị nương tựa lẫn nhau.
So với những bệnh nhân bị thương thông thường trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1602823/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.