Ngoài cửa phòng, Tạ Đĩnh phong trần mệt mỏi.
Hôm trước vào lúc chiều tối, chàng đã gần đuổi kịp đội ngũ của A Yên. Nhưng dù sao cũng là địa bàn của Lương Huân, Tạ Đĩnh lo lắng lại gặp phải vụ ám sát khó giải quyết như lần trước, vô cớ khiến A Yên gặp nguy hiểm, nên cố nhịn không đến gần. Gần đến núi Tranh Vanh Lĩnh, hắn lại vòng đường qua nhìn một cái, đợi thúc ngựa chạy đến, thì đã là đêm khuya tĩnh mịch.
Trong dịch quán đèn đuốc sáng trưng, Trần Việt chắp tay bẩm báo tình hình gần đây.
Tạ Đĩnh dáng vẻ đoan chính, nghe được nơi ở của A Yên, ánh mắt liền liếc về phía phòng nàng.
Đèn lồng rực rỡ treo cao giữa hành lang gác lầu, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Cánh cửa sổ vốn đóng chặt không biết từ lúc nào đã hé ra một khe hở, bóng dáng yểu điệu chiếu lên màn sa, nàng lặng lẽ trốn sau cửa sổ không lộ diện, chỉ hé mắt nhìn trộm từ khe hở.
Đáng tiếc bị ánh nến phản chiếu bán đứng.
Khóe môi Tạ Đĩnh khẽ nhếch lên cười.
Đêm đó vô tình nghe được cuộc trò chuyện của nàng và Tư Dụ, trong lòng hắn quả thực đã từng hụt hẫng. Mấy ngày nay, ngoài việc thoát khỏi quân truy đuổi chạy đến Hà Đông, cưỡi ngựa qua non sông rộng lớn, khi tâm cảnh trở nên rộng mở sáng sủa dần dần hắn lại nghĩ thông suốt.
Hai người thành hôn đến nay, tính ra cũng chỉ hơn một năm.
Mà mấy tháng đầu, thái độ của hắn bày ra thật sự quá lạnh lùng cứng rắn, có thể khiến nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1602888/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.