Tư Dụ nằm trên ngọn cây, không muốn để ý tới Tạ Đĩnh.
Trên đời này, người có thể gọi hắn xuất hiện như vậy chỉ có A Yên, Tạ Đĩnh cùng lắm cũng chỉ là người quen, nếu không có việc gì quan trọng thì không cần để ý. Nhưng A Yên hiện đang ở bên cạnh Tạ Đĩnh, Tư Dụ dù sao cũng không thể làm ngơ, tuy nằm bất động nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn về phía đó.
Tạ Đĩnh vẫn đối diện với Chu Hi Dật, A Yên lại ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Nàng đang tìm hắn.
Tư Dụ không chần chừ nữa, bay xuống khỏi ngọn cây, nhẹ nhàng đứng trước mặt A Yên.
A Yên nhìn thiếu niên áo xám từ trên trời giáng xuống, đáy mắt đầy vẻ ngạc nhiên, “Sao ngươi cũng ở đây?”
“Đi dạo.” Tư Dụ nói.
A Yên không tin hắn thật sự đi dạo nhưng lúc này có Chu Hi Dật ở đây, cũng không phải lúc để hỏi han kỹ càng, chỉ có chút bất mãn nói: “Ngươi ở ngay gần đây cũng không ra chào hỏi một tiếng, vương gia đều biết, ta còn bị bịt mắt.”
“Lỗi của ta.” Tư Dụ khó mà biện minh, đầu hơi cúi xuống.
Tạ Đĩnh ngược lại vẻ mặt trầm ổn, bỏ qua oán niệm bí mật bị vạch trần trên mặt thiếu niên, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước vương phi đến phủ Thái Phó cùng Từ cô nương Từ, Chu tiểu tướng quân cũng từng đến thăm, bị ngươi cản lại. Lúc đó hắn lấy danh nghĩa gì để đến thăm?”
Tư Dụ nghe vậy thì ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ra –
Bên cạnh A Yên có Trần Việt tùy tùng bảo vệ, phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1603003/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.