Cố Mãng cũng đoán được phần nào, tiếp tục điềm tĩnh nói: “Cô vào trong phòng kéo cái ngăn kéo tủ ra, trong đó có một cái hộp, cô lấy ra đây.”Khương Xán “Ồ” một tiếng rồi làm theo lời của anh, đúng thật là tìm thấy một chiếc hộp khắc hoa nằm sâu trong ngăn tủ.
Hoa văn trên chiếc hộp điêu khắc tinh tế, đẹp đẽ, còn tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.Cố Mãng nhận lấy rồi mở ra, bên trong lại là mấy món đồ trang sức bằng vàng.
Có dây chuyền, có khoen tai, còn có nhẫn, nhất là chiếc vòng tay vàng ngọc kia kiểu dáng rất đặc biệt, ngọc bội dát vàng vừa ấm vừa trong suốt, đầy đủ màu sắc, đẹp đẽ khác thường.Khương Xán mở to mắt, nhìn anh thắc mắc.“Đây…….”“Hai chúng ta kết hôn, tôi cũng chẳng có gì sính lễ gì cho cô.” Cố Mãng tùy ý lấy từng món đặt lên tay xem, “Những thứ này xem như là tôi bù đắp cho cô đi.
Cô xem thử có còn điều gì không hài lòng nữa không?”Bàn tay nhỏ bé của Khương Xán nắm chặt dưới bàn lại buông lỏng ra, tâm trạng có chút căng thẳng, lén lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng điển trai của Cố Mãng, không biết làm sao mà trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào.Mỗi một món trong số trang sức này tinh tế xinh đẹp đến nỗi không nhìn ra bất kỳ khuyết điềm nào.Chỉ là sao anh ta lại có những món đồ này?Cố Mãng nhìn ra suy nghĩ của cô, bất giác khẽ cười, “Yên tâm đi, những thứ này không phải đồ ăn trộm, đồ ăn cướp đâu, lai lịch chính đáng!”Gương mặt Khương Xán phút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-roi-moi-biet-ong-xa-la-dai-gia-ngam/2016027/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.