Mặc cho Thẩm Quân Dao gào thét cầu xin, Trác Du Hiên vẫn vô tình để cho mấy tên vệ sĩ kia lôi Thẩm Quân Dao đi.
Mặc cho cô vùng vẫy, mặc cho cô đau đớn van xin nhưng đám người tàn nhẫn kia vẫn không hề buông tha cho người con gái đáng thương ấy.
Nhìn Thẩm Quân Dao bị lôi đi, sắc mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh như băng, không một biếu cảm nào lộ ra bên ngoài.
Hắn thánh thơi ngồi xuống ghế, hai mắt người đàn ông khép lại.
Mặc cho tiếng thét đau đớn của người con gái vang lên từ ngoài kia, Trác Du Hiên vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, không một chút lo lắng, không một chút đau lòng.
Hắn không hề động tâm khi nghe những âm thanh thảm thiết ngoài kia của Thẩm Quân Dao.
Bên ngoài, mấy tên vệ sĩ tàn nhẫn kia dùng một chiếc kẹp gỗ siết chặt lấy những ngón tay run rẩy của Thẩm Quân Dao.
Một cơn đau dữ dội liên tục ập đến, đau đến mức có thể lấy đi mạng sống của người ta.
Máu tươi từ những ngón tay yếu ớt kia cứ chảy ra, khiến cho chiếc kẹp gỗ đang đeo ở trên tay cô biến thành một màu đỏ ửng.
Những ngón tay của Thẩm Quân Dao như bị ai đó chặt đứt, đau đớn vô cùng.
Thẩm Quân Dao gương mặt đẫm lệ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn máu đỏ chảy ra từ tay mình, đau đớn chịu đựng cơn buốt thấu xương kia.
Xương khớp cứ như bị bóp nát vỡ vụn ra, đau đến mức không còn một cảm giác nào.
Tiếng khóc của người con gái ngày một lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-vao-hao-mon/1636585/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.