Một lúc sau, có giọng phụ nữ nghe máy:
-A lô.
-Xin lỗi, cô có phải cô Hương, mẹ của Trân không ạ?
-Đúng rồi, cháu là ai?
-Cháu là Minh, con mẹ Ngọc đây ạ.
-À cô nhớ rồi, mà cháu có việc gì không mà lại gọi cho cô.
-Cháu muốn cô bình tĩnh nghe cháu nói, trong thời gian vừa qua đã có vài việc xảy ra với Trân... - Em ngập ngừng.
-Việc gì vậy cháu? - Cô Hương lo lắng hỏi.
Em kể mọi chuyện cho cô Hương nghe. Lúc đầu, cô Hương kích động lắm, em phải trấn an một lúc thì cô mới bình tĩnh lại được. Cô Hương im lặng một lúc rồi nói là mai cô và chồng sẽ bay về Việt Nam để giải quyết mọi chuyện rồi cúp máy. Vậy là tạm thời mọi chuyện đã ổn. Em nằm xuống giường, vòng tay ôm lấy Trân rồi chìm vào giấc ngủ.
Sáng dậy, vươn vai ngáp ngắn ngáp dài, nhìn cái đồng hồ mới có 7h30, còn sớm. Quay sang, thấy em nó vẫn ngủ, định gọi dậy nhưng lại thôi, em nó đã có một ngày mệt mỏi rồi. Lò dò đi xuống nhà đã thấy bố mẹ ở dưới bếp đang ngồi ăn sáng.
-Bố mẹ về bao giờ thế? - Em hỏi.
-Về đêm qua. - Mẹ em đáp rồi buông đũa đứng dậy nấu cho em bát mì.
Ngồi húp xì xụp bát mì Hảo Hảo chua cay thì bỗng Trân bước xuống.
-Sao dậy sớm thế? - Em hỏi.
-Ừ. - Trân đáp.
Nhìn kĩ thì thấy mắt em hoe đỏ, chắc lại vừa khóc xong. Nhưng có bố mẹ ở đây, em chẳng thể làm gì cả. Em đành leo lên phòng bật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-den-o-cung-nha/2222647/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.