Tôi vẫn chúi đầu xuống mặt đất, không lên tiếng.
Vong Xuyên cũng không lên tiếng nữa, dừng lại một lúc lâu, rồi nhìn tôi buồn bã hỏi: ‘Muội…Muội nhìn lén ta tắm sao?”
Thủy Quỷ tôi lập tức đem cái đầu của mình rạp xuống đất.
Thủy Quỷ tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, kích động, còn có chút rầu rĩ.
Vong Xuyên bị Thủy Quỷ tôi rình coi tắm lại có vẻ như rất vui sướng, hỏi chưa xong, tôi chưa trả lời, đã bật cười hai tiếng. Tôi cảm thấy đại khái là anh chưa từng bị người ta nhìn trộm tắm bao giờ, lần đầu tiên bị như thế, trong lòng khó tránh khỏi vui sướng.
Vong Xuyên ngồi xổm xuống chọc chọc vào đầu tôi: ‘Nấm ngốc này, sao không nói lời nào vậy?”
Tôi co rút đầu lại sát trên mặt đất.
Anh lại chọc chọc đầu tôi: ‘Nấm ngốc, không phải muội thẹn thùng đấy chứ?”
Tôi lại co rút đầu sát trên mặt đất ủi ủi.
Tôi nghĩ ủi được mấy cái, đại khái là sẽ tạo ra được cái hố nhỏ. Có một cái hố nhỏ, Thủy Quỷ tôi liền chui vào đó, chui vào rồi, Thủy Quỷ tôi có thể trốn được trong đó.
Vì thế, Thủy Quỷ tôi không ngừng cố gắng ủi ủi.
Vong Xuyên buồn cười, nói: ‘Nấm ngốc, ủi làm gì vậy? Muội có ủi mấy cũng không thành cái hố nào đâu.”
Những lời này làm Thủy Quỷ tôi thật đả kích.
Vong Xuyên dừng lại, ho khan, lại hỏi: ‘Vừa rồi muội nhìn lén ta tắm…nhìn thấy cái gì?”
Tôi bùm một cái biến lại nguyên hình, che mắt nói vội: ‘Cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy…”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-gia-ga-bay-lan/1561608/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.