Bẵng đi vài ngày, vết thương tôi cũng đã bớt đau. Cái tin nhắn kỳ lạ kia vẫn gửi đến đều đặn. Và tôi ... cũng không gặp anh ấy nữa. Tôi ngồi trong phòng riêng, hai chân gác tùy tiện lên bàn, chợt nghe tiếng chuông cửa, chốc lát chị giúp việc chạy lên báo có người tìm, tôi cũng ậm ự rồi xuống xem là ai. Qua cổng sắt, anh ấy ngồi trong xe, mắt nhìn vào. Thật sự là, tôi nheo mắt, ý hỏi tìm tôi có việc gì. Anh ta lười mở miệng :
-- Tôi đến đưa em đi tái khám.
-- Tôi không cần tái khám.
-- Lên thay quần áo khác đi – anh ta ra lệnh – mặc kín vào !!
Chẳng hiểu sao tôi lại nghe lời, còn hậm hực sau câu “ mặc kín vào” . Bình thường tôi đâu mặc hở chứ.
Vài phút sau, tôi trở xuống, mặc jeans và thun đơn giản, anh nhíu mày :
-- Áo ngoài đâu?
-- Không cần.
Không nói, anh ta lấy áo của mình đưa cho tôi, ra lệnh :
-- Mặc vào!
- - Đã nói là không cần mà.
-- Em mặc vào đi, em bướng quá!
- Không muốn nói nhiều, tôi lẳng lặng mặc áo vào, chiếc áo rộng và còn lưu mùi hương nam tính của anh ấy. Tôi ngoảnh mặt ra ngoài, tay chống cằm nhìn cảnh vật ven đường trôi nhanh.
Sau khi tái khám, chắc chắn không còn vấn đề gì và tống thêm cho một đống thuốc, anh ta đưa tôi về, trên đường yên lặng không nói gì, mãi đến khi sắp tới nhà, anh ta mới mở miệng :
-Mai đi học mấy gì ?
-Chi ?
-Tôi rước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-hu-hoan-my/569972/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.