"Họ là ánh sáng của nhau." 【Chuyến bay bị hoãn, trưa em không kịp về ăn cơm với chị rồi. Buổi tối gặp nhé】 Trên bàn làm việc hơi bừa bộn, màn hình điện thoại của Tần Kiến Thư đột nhiên hiện lên một thông báo đẩy. Nàng liếc mắt, vội vàng lướt qua nội dung tin nhắn. Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên. Tần Kiến Thư cụp mắt, cất điện thoại vào ngăn kéo. Nàng đẩy ghế, đứng dậy bước ra ngoài— Hai tiết cuối buổi sáng, vừa hay có giáo viên đổi tiết với nàng, vì vậy cả hai tiết này đều do nàng phụ trách. Sau đám cưới đơn giản, Ôn Sở và Tần Kiến Thư đồng thời trở lại cuộc sống thường ngày. Công việc bận rộn bất ngờ ập đến, chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, Ôn Sở đã đi công tác mười chuyến, bay khắp các thành phố trên cả nước. So với cô, Tần Kiến Thư lại trở thành người rảnh rỗi hơn. Đi làm, tan làm, về nhà. Trước đây, luôn là Ôn Sở ở nhà đợi nàng, bây giờ đến lượt nàng trở thành người chờ đợi. Đến khi thực sự đến lượt mình, Tần Kiến Thư mới hiểu được cảm giác chờ đợi một người khổ sở và dài đằng đẵng đến nhường nào. Rõ ràng trong từng ngóc ngách của ngôi nhà vẫn lưu lại dấu vết sinh hoạt của hai người, vậy mà mỗi ngày khi mở cửa trở về, thứ ập vào mặt vẫn luôn là sự cô quạnh và lạnh lẽo. Trước đó, sau khi từ Phong Thành trở về, Tần Kiến Thư vốn định tìm một trường học để tiếp tục công việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391310/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.