"Nghĩa là sao?"
Tần Kiến Thư bị ánh mắt Ôn Sở làm cho tim khẽ rung động, sau đó cũng nảy sinh một chút khó hiểu.
Có người trong đầu đã xoay vần cả trăm vòng, có người vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Ôn Sở bị hỏi đến mức cứng họng, ngây người.
Sao lại không hiểu phong tình như thế chứ?
Ôn Sở nhẹ nhàng liếc đối phương một cái, đảo mắt qua quan sát cẩn thận. Cô phát hiện, hình như lần này Tần Kiến Thư thực sự không cố tình giả ngốc để chọc cô. Cô hắng giọng một cái, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Không có gì, ý tôi là có thể thử nắm tay, ôm nhau, bắt đầu từ những bước cơ bản nhất. Chị đừng có mà hiểu lầm."
Chỉ với một câu nói, Ôn Sở đã tự đóng cho mình con dấu "trong sáng" to tướng.
Nhưng chẳng biết đối phương có tin hay không.
Nhưng Tần Kiến Thư là người nghiêm túc đến mức nào chứ, rất nhanh nàng đã chỉ ra lỗ hổng to đùng trong lời cô nói: "Nắm tay và ôm, chẳng phải chúng ta đã làm rồi sao? Tôi không phản cảm những hành động đó."
Nắm tay.
Tần Kiến Thư xoay nhẹ cổ tay. Phải nói thế nào đây, lúc này Ôn Sở đang nắm tay nàng, nhiệt độ mảng da nhỏ ở xương cổ tay rõ ràng là cao hơn những chỗ khác.
Còn về ôm, Tần Kiến Thư nhớ lần đầu tiên là do nàng chủ động.
Trở về sau kỳ nghỉ Tết, cũng không biết lúc đó ở sân bay nàng bị làm sao, chỉ là muốn ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391359/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.