Câu hỏi này, hỏi rất hay.
Vào một buổi trưa tháng sáu oi bức và ngột ngạt, Ôn Sở bỗng cảm thấy sau gáy mình lành lạnh, phảng phất có gió thổi qua.
Cô suýt nữa cắn vào đầu lưỡi mình: "À... Ừm... Là một người bạn trước kia rất thân, sau này lại cắt đứt quan hệ, giờ thì đã không còn qua lại nữa."
Không hổ là giáo viên dạy Ngữ văn, bốn chữ "úp úp mở mở" được Ôn Sở phát huy đến trình độ cao nhất.
Khi giông bão sắp ập đến, cô chọn cách tạm thời tránh đi mũi nhọn.
Dù chuyện giữa cô và Trình Thính Nhiên từ lâu đã là quá khứ, nhưng bị hỏi trong tình huống như vậy, trong lòng Ôn Sở bỗng dưng lóe lên một chút chột dạ.
Cũng phải tự trách bản thân, dạo gần đây mọi việc tiến triển quá nhanh, đến nỗi giờ có nhiều chuyện cô chẳng còn cố ý tránh mặt Tần Kiến Thư nữa.
Nghe tin nhắn thoại mà quên tắt loa ngoài. Đúng là đáng đời.
Nhưng ai mà ngờ được, nhờ người tìm một bác sĩ tâm lý thôi mà cũng có thể dính dáng tới Trình Thính Nhiên chứ?
Âm hồn không tan.
Ôn Sở cất điện thoại, bước lên hai bậc cầu thang. Cô đi tới bên cạnh đối phương, sắc mặt bình thản như thường.
Cô còn chưa đứng vững, thì đã thấy Tần Kiến Thư gật đầu tỏ vẻ là đã hiểu: "Bạn gái cũ à."
Giọng điệu nhẹ tênh, không nghe ra vui buồn.
Ôn Sở bước loạng choạng, suýt nữa thì tự vấp ngã. Nền xi măng cứng bằng phẳng lại khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391360/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.