Ôn Sở như ngừng thở, dù cách nhau hàng ngàn dặm qua điện thoại, cô vẫn cảm giác như tai mình bị nụ cười dịu dàng của Tần Kiến Thư làm cho bỏng rát.
Chữ "nhớ" này, dùng có hơi mập mờ rồi đó!
Tần Kiến Thư chị là gái thẳng, sao có thể nói ra mấy lời ái muội như vậy với một người đồng tính nữ! Vậy mà ổn sao! Rõ ràng là đã biết cô thích phụ nữ, vậy mà vẫn không biết kiêng dè chút nào. Ôn Sở cũng không biết, rốt cuộc là đối phương thật sự không hiểu, hay chỉ đang giả vờ không hiểu. Nhưng cô chắc chắn sẽ không thừa nhận chữ "nhớ" mà Tần Kiến Thư vừa nói: "...Tôi không có." Giọng nói thiếu tự tin nghe vô cùng trái lương tâm. Cũng không biết Tần Kiến Thư tin, hay là không tin. Tần Kiến Thư nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, ý cười trong giọng nói cũng thu lại đôi chút: "Tôi còn tưởng trước đây ngày nào cũng gặp nhau ở trường, lâu rồi em không gặp tôi nên thấy không quen." Ôn Sở: "Cũng có thể nói là vậy." Ừm, nói theo cách này thì cô có thể chấp nhận. Còn kiểu nhớ hay không quá thẳng thắn và lộ liễu đó, không phù hợp với mối quan hệ hiện tại của hai người. Nghe Ôn Sở thừa nhận, Tần Kiến Thư cũng thuận theo lời cô và tiếp tục nói: "Bên này tôi còn một số việc cần xử lý, chắc phải sau mùng tám mới đặt được vé về." "Chờ đến khi quyết định được ngày đi, tôi sẽ nói cho em biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391381/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.