Lời trêu đùa không thể xem là thật. Lúc Tần Kiến Thư nói chuyện, giọng nàng xen lẫn chút ý cười. Rơi vào tai Ôn Sở, cô chỉ cảm thấy như có một chiếc lông vũ nhỏ đang nhẹ nhàng cọ qua.
Hai người chia tay nhau ở ngã tư, Ôn Sở đổi hướng đi về đúng đường.
Tần Kiến Thư biết nhà cô nằm ở hướng nào, vậy càng chứng minh đối phương vẫn nhớ chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
Thực ra bây giờ cũng chỉ vừa mới hơn 10 giờ, lúc này là lúc những quán ăn nhỏ hai bên đường buôn bán tấp nập, cả con phố tràn ngập mùi thơm mê người.
Ôn Sở đi về phía trước một đoạn, khi cô quay đầu lại thì đã không còn thấy bóng dáng Tần Kiến Thư đâu.
Cô thấy rất hứng thú với những lời Tần Kiến Thư nói tối nay, nhưng tiếc là đúng như những gì nàng nói, cô đến trường quá muộn.
Vậy nên, những lời đồn đãi vô căn cứ ấy đã xuất hiện từ trước rồi sao? Nghe mấy câu Tần Kiến Thư vừa nói...có lẽ là vì vài khúc mắc trong chuyện tình cảm nên nàng mới bị người ta bịa đặt?
Ôn Sở vừa đi vừa xoay điện thoại, trong đầu nhanh chóng sàng lọc xem trong số những người cô quen có ai thích hợp để cô dò hỏi hay không.
Trần Phương Mỹ chung văn phòng với cô đúng là rất thích nhiều chuyện, bình thường quan hệ giữa hai người cũng không tệ, hễ giáo viên trong trường gặp chuyện gì thì người này chắc chắn sẽ là người biết đầu tiên. Chỉ là xét về thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.