Chưa tới mười phút, Tần Kiến Thư đã hoàn tất công việc còn lại.
Hai người cầm theo cục sạc laptop, tắt nốt bóng đèn cuối cùng trên tầng này, rồi khóa cửa rời đi.
Lúc bấy giờ, dòng người kết thúc tiết tự học buổi tối gần như đã tản đi hết. Dọc theo con đường trong ngôi trường to lớn này trống trải và tĩnh lặng, hai bóng người thanh nhã chậm rãi bước đi trong màn đêm.
Có lẽ là vì vẫn còn để ý đến những chuyện đã xảy ra trong đêm uống say đó, nên mỗi khi ở riêng với Ôn Sở, Tần Kiến Thư vẫn cứ cảm thấy không quá thoải mái.
Dù cả hai đều không nhắc lại, nhưng một số việc đã xảy ra thì vẫn mãi là đã xảy ra.
So sánh giữa hai người thì Ôn Sở lại tự nhiên hơn rất nhiều khi ở cùng với nàng.
Gió đêm thổi tới làm mái tóc dài của Ôn Sở rối tung, cô siết chặt áo khoác trên người, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Cô Tần, cô muốn ăn gì?"
Khu vực Trung học Trọng Nam tọa lạc không được coi là sầm uất, nhưng ở đây không chỉ có mỗi trường trung học này, vì vậy mỗi ngày sẽ có rất nhiều gánh hàng rong không cố định đến đây buôn bán nhỏ, cũng xem như là náo nhiệt.
Tần Kiến Thư suy nghĩ một lúc, mặt lộ vẻ khó xử, nàng lắc đầu: "Thật ra tôi cũng không rõ xung quanh trường có món gì ngon."
Ôn Sở hơi sững sờ, rất nhanh đã hiểu được ý trong câu nói này, cô không nhịn được mà cười:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391426/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.