Tay trái Tề Viễn cầm theo một túi xiên nướng to, tay phải là túi đồ uống, cứ thế mà đi vào phòng trọ của cô.
Hứa Giai đóng cửa lại, tò mò hỏi thăm, "Cậu không mệt hả?"
Một đống xiên nướng to thế kia, nhìn qua cũng đoán được tầm sáu bảy mươi xiên nướng, muốn nướng xong cũng không phải vài phút đồng hồ là đủ.
Chẳng lẽ tên này thoát khỏi trò chơi không lăn ra ngủ sao?
Tề Viễn giải đáp cho người mới: "Đúng là khi về với hiện thực sẽ mệt mỏi, nhưng ngủ bao lâu tùy vào thể chất từng người.
Thể chất càng kém thì càng cần nghỉ lâu".
Hứa Giai nhăn mũi, cho nên cô ngủ lâu là trách cô yếu ấy hả?
Cô tiện tay cầm đồ uống ra, uống một hớp thật to, khó chịu phàn nàn: "Có phần thưởng MVP mà chỉ mời tớ ăn mấy cái này ấy hả?"
Tề Viễn liếc nhìn cô: "Tớ rất muốn mời cậu đến khách sạn sang trọng ăn cơm, nhưng cậu ăn có quen không?"
Hứa Giai, "..."
"Thôi, vẫn ở nhà ăn xiên nướng đi".
Cô hậm hực ngồi xuống, cầm xiên thịt dê nướng lên bắt đầu ăn.
Khóe miệng Tề Viễn hiện lên nét cười như có như không.
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, uống một hớp nước, sau đó cầm xiên nướng lên ăn.
Hứa Giai vừa ăn vừa thấm vấn: "Sao biết tớ ở đây?"
Từ sau khi vào học đại học, hai người họ đều bận rộn, rất lâu rồi không gặp nhau.
Cô còn tưởng họ đã mất liên lạc rồi cơ đấy.
"Cậu quên mất mẹ tớ và mẹ cậu chính là chị em hàng xóm thân thiết rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gameshow-vo-han/1056884/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.