Sau khi ngồi trên bờ sông được một lúc, chúng tôi cũng hết hứng đạp xe luôn, nhắn tin cho hội trưởng câu lạc bộ xong thì quay lại trung tâm thành phố trả xe. Tất nhiên chúng tôi không về ngay mà kiếm nơi nào đó vắng người để đi dạo.
Trước đây lúc ở trong nước, hành động thân mật nhất khi tản bộ của chúng tôi là bá vai choàng cổ, nhưng ở đây, chắc do mọi người đều không ngạc nhiên mấy nên chúng tôi cũng chẳng cần lo lắng gì, cứ tự nhiên nắm tay nhau rảo bước.
Trên đường đi, tôi kể chuyện của Vương Tranh cho Lục Kha Tri nghe.
Ai ngờ hắn không giận tôi vì đã giấu hắn đến giờ, mà chỉ giận năm đó Vương Tranh dám chặn tôi ngoài cửa, không cho tôi gặp hắn. Lục Kha Tri bảo khi nào về chắc chắn sẽ tính sổ với anh ta.
Phát tiết xong thì hắn bắt đầu hối hận vì chẳng đến tìm tôi giảng hòa lúc liên lạc được với tôi, còn nói nếu hắn chịu vứt mặt mũi đi, biết đâu chúng tôi đã làm lành từ lâu rồi.
Tôi nói vài câu an ủi Lục Kha Tri, giơ cả đôi bàn tay đang nắm lấy nhau lên, lắc trước mặt hắn: “Nhưng quanh đi quẩn lại cuối cùng người có tình cũng về chung một nhà thôi.”
Lục Kha Tri mím môi, im lặng nhét cả hai cái tay đó vào túi áo của mình.
Tôi trêu hắn: “Mắc cỡ hả?”
Hắn lắc đầu, dẫn tôi ngồi xuống ghế đá công viên, rồi nghiêm túc nói: “Anh cũng có mấy lời muốn nói với em.”
Tôi hơi lơ mơ, nhưng nhìn nét mặt của hắn, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-ban-trai-cu-khi-du-hoc-lam-sao-day/2259863/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.