Kiều Dạng nhìn chị, nhất thời sững người. Cô muốn nói một câu chúc mừng, nhưng vừa mở miệng đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Nhìn thấy em gái mím chặt môi có vẻ sắp khóc, Kiều Tịch vội vàng đưa tay ôm cô: “Ấy, đừng khóc nhé.”
Kiều Dạng nhăn nhó trách móc: “Sao chị không nói cho em biết gì cả? Chị được cầu hôn từ lúc nào thế?”
“Cũng không thể coi là cầu hôn, chỉ là một lần trong lúc đi dạo về nhà thì anh ấy có nhắc đến chuyện này, cả hai đều cảm thấy đã đến lúc rồi.” Kiều Tịch cười nhẹ: “Còn chưa chính thức đính hôn, chỉ chờ em thi xong, hai gia đình cùng ăn một bữa.”
“Đúng vậy.” Kiều Khải tiếp lời: “Chờ con có điểm thi, các nguyện vọng đã điền xong, chúng ta tìm thời gian cùng đi một chuyến đến Ninh Thành.”
Nhân viên phục vụ mở cửa, mang nồi lẩu và các món ăn lên bàn.
Kiều Dạng nhìn về phía cha mẹ ngồi đối diện, ngẫm lại vẫn thấy không đúng: “Vậy mọi người muốn bàn bạc với con về điều gì? Chỉ có vậy thôi sao?”
“Bố mẹ muốn bán căn nhà cũ.”
Thời điểm Kiều Khải vừa mở miệng, Tô Đồng đã đặt tay lên cánh tay của ông, muốn khuyên chồng cũ đừng nói vội, nhưng không kịp.
Kiều Dạng liếc nhìn từng người trên bàn, khẽ hỏi: “Căn nhà cũ nào ạ?”
“Căn ở Vịnh Tinh Hà.”
Kiều Tịch sụ mặt, lạnh lùng nói: “Kiều Dạng và con có cùng suy nghĩ, cả hai chúng con đều không muốn bán, chuyện này không cần bàn nữa.”
“Con đã hỏi ý của em con chưa?”
Kiều Tịch nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-doi-roi-lai-gap-lam-doi/2843177/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.