🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ thi tuyển sinh đại học là một trận chiến mà hàng ngàn người phải vượt qua một cây cầu hẹp, việc điền nguyện vọng cũng là một cuộc đấu trí. 

Nhưng lần này, Kiều Dạng quyết định rút lui để nuôi quân, nhường chiến trường cho Kiều Khải và Tô Đồng.

Sách tham khảo và tờ rơi các loại trải đầy trên chiếc bàn dài, Kiều Khải cầm bút, giọng điệu kiên quyết: “Chắc chắn phải chọn ngành luật, nhà có hai luật sư, con đường tốt nhất của nó là học luật.”

“Có ai quy định nhà có hai luật sư thì con cái phải học luật đâu?” Tô Đồng cũng không nhượng bộ, lý lẽ rõ ràng: “Tôi thấy học chuyên ngành tiếng Anh cũng rất được, con bé đã có sẵn nền tảng, không lo không theo kịp. Sau này vào công ty nước ngoài, không thì làm giáo viên cũng được, đi du học cũng không phải lo về vấn đề ngoại ngữ.”

Sau một hồi tranh luận, hai người không thể thống nhất, bèn quay sang hỏi cô: “Tiểu Dạng, con nghĩ sao?”

Kiều Dạng nằm dài trên sofa, một chân giơ cao, xoay ngang điện thoại thả năng lượng vào súng bắn hạt đậu, miệng thì đáp: “Đều được ạ, với con cái nào cũng được.”

“Vậy thì điền ngành luật.” Kiều Khải nói rồi bắt đầu viết.

“Anh.” Tô Đồng rút tờ nguyện vọng: “Làm luật sư mệt mỏi lắm, tôi muốn con bé sau này có cuộc sống thoải mái hơn.”

“Có công việc nào mà dễ dàng đâu? Trừ khi em nuôi nó.” Dù sao thì nguyện vọng cũng chỉ đăng ký trực tuyến, tờ này chỉ là bản nháp, Kiều Khải lại lấy một tờ giấy trắng để liệt kê tên trường và chuyên ngành.

“Nuôi thì nuôi, có phải tôi không nuôi nổi đâu.” Tô Đồng thấy vẻ mặt của chồng cũ không hề lay chuyển thì sôi máu, may mà ly hôn sớm.

Trong tỉnh có tổng cộng hai trường 985, điểm của Kiều Dạng không đủ vào Đại học Ninh Thành, nhưng có thể vào đại học Giang Ngô, nhưng Giang Ngô thiên về kỹ thuật, các chuyên ngành xã hội không có lợi thế.

Kiều Khải hy vọng con gái vào đại học Chính trị và Pháp luật, nhưng lại sợ vào trường sẽ bị phân vào chuyên ngành không phải hai ngành đó.

Ý của Tô Đồng là thà đi học Sư phạm, với điểm số này Kiều Dạng có thể chọn chuyên ngành tùy ý.

Cuối cùng, kết quả thảo luận là sẽ nộp đơn vào đại học Chính trị Pháp luật và đại học Sư phạm, bảy hồ sơ dự tuyển song song còn lại cũng chẳng có tác dụng nhiều.

Kiều Khải tháo kính, cầm tờ nguyện vọng xem xét. Việc này liên quan đến tương lai của con gái, một lựa chọn nhỏ cũng có thể dẫn đến những cuộc đời hoàn toàn khác nhau. Trong lòng ông lại bắt đầu do dự, luôn hy vọng con gái có thể đạt được kết quả tốt nhất.

“Tiểu Dạng à, chúng ta có nên thử nộp vào một trường 985 ở tỉnh ngoài không? Dù sao bây giờ ở đại học đều có thể xin đổi chuyên ngành, nếu không được thì vào rồi chuyển, đừng lãng phí điểm số này.”

Kiều Dạng bận rộn sắp xếp đội quân thực vật tấn công zombie, với cô vẫn là câu nói đó: “Đều được ạ.”

“Đại học Lục Châu thì sao?” Kiều Khải lật xem sách tham khảo: “Điểm chuẩn hai năm trước xếp hạng cũng tương tự như của con, bố nghĩ có thể thử một lần.”

Tô Đồng gật đầu: “Lục Châu được đấy, nơi đó là thành phố lớn, lại ở miền Nam, mùa đông con không phải lo lắng về việc dậy muộn.”

Kiều Dạng vui vẻ đồng ý: “Vâng, thế thì đại học Lục Châu đi ạ.”

“Chẳng phải con thích lẩu bò sao? Nơi đó là chính gốc đấy.” Cuối cùng cũng có một lần Tô Đồng không phản bác lại mình, Kiều Khải mừng thầm, cười thêm tên đại học Lục Châu vào ô đầu tiên.

Khi tháng Bảy đến, mùa mưa dầm kết thúc, khu vực Giang Thành chính thức vào hè.

Sau khi hoàn thành phần điền nguyện vòng, Hạ Xán hoàn toàn không còn lo lắng gì nữa. Mặt trời như thiêu đốt, trời đất như lò nung, cô nằm trong phòng chỉ biết ngủ.

Sáng sớm, Hạ Phong Minh ra ngoài thì cô còn đang ngủ, tối tan ca về nhà thì cô vẫn còn trong chăn. Ông nhẹ nhàng bước vào hai bước, trong phòng ngủ ánh sáng mờ ảo, con gái cuộn tròn trong chăn, miệng hơi hé mở, ngủ rất say.

“Chắc nó lại thức cả đêm qua để chơi game, giờ này mà vẫn chưa chịu dậy.”

Dương Nam Thanh đặt bát đũa lên bàn: “Cứ để con bé ngủ đi, lát nữa để phần lại cho nó ít cơm.”

Hạ Phong Minh cảm thấy không hài lòng với thái độ nuông chiều của vợ, chỉ vào cửa phòng của con gái rồi nói: “Bây giờ nó sống đảo lộn ngày đêm, em không quản lý nó à?”

“Thì em có thể nói gì chứ? Đã nghỉ hè rồi.” Dương Nam Thanh kéo ghế ngồi xuống: “Có giỏi thì anh quản nó xem.”

Hạ Phong Minh liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, ra dáng nghiêm khắc của người cha: “Đã nói thế thì để tôi quản.”

“Dậy đi dậy đi dậy đi!”

Giây trước còn đang hẹn hò với anh đẹp trai bên hồ, giây sau mặt đất dưới chân bỗng nhiên nứt toác và sụp xuống, Hạ Xán kêu lên một tiếng mở mắt ra.

Hạ Dương Dương với nụ cười ngọt ngào chợt xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Xán ngẩn người nhìn cậu nhóc, vung con thú nhồi bông trên giường ném về phía nó.

“Á!” Cậu nhóc ôm đầu ngồi phịch xuống giường.

Cô kéo chăn lăn một vòng, nhắm mắt hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Bác cả đưa em đến.”

“Vậy bác cả đâu rồi?”

“Đi làm rồi.” Hạ Dương Dương bò dậy bước qua cô, vòng sang bên kia tiếp tục nhảy nhót: “Nhanh dậy đi chị! Sắp chiều rồi!”

Hạ Xán mệt mỏi không mở nổi mắt, sờ đến điện thoại bên gối ném cho cậu nhóc. Cô chỉ vào bàn học ở góc tường và nói: “Ngồi đó chơi game, để chị ngủ thêm chút nữa.”

Nghe thấy một tiếng “Timi” sắc nhọn, cô lại nắm lấy dây tai nghe ném qua, ra lệnh với vẻ hung dữ: “Không được bật loa ngoài!”

Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Hạ Xán đá phẳng chăn điều chỉnh lại tư thế ngủ rồi lại thở đều.

Điều hòa thổi ra gió lạnh, rèm che ánh nắng, buổi chiều nhàn hạ là thời điểm lý tưởng để ngủ. Cô vừa chìm vào suy nghĩ thì lại rơi vào giấc mơ kẹo ngọt.

“Huh, em không biết, đây là tài khoản của chị họ em.” Hạ Dương Dương quay lại nhìn: “Chị ấy đang ngủ.

“Đúng rồi…” Bỗng nhiên trên tay trống rỗng, cậu quay đầu lại thì suýt bị dọa cho hồn bay phách lạc.

Không biết Hạ Xán đã tỉnh dậy từ lúc nào, giờ đang đứng sau lưng cậu trong chiếc váy ngủ trắng, tóc rối bù, nhìn thoáng qua giống như ma nữ trong phim kinh dị.

“Em đang nói chuyện với ai thế?”

Hạ Dương Dương chỉ vào điện thoại: “Em không biết, người này vừa online đã mời em.”

Hạ Xán nheo mắt mở danh sách trận đấu, mắt bỗng mở to, một tay tháo tai nghe từ tai Hạ Dương Dương đeo vào, thanh giọng rồi lên tiếng: “Ê.”

Trong ống nghe, Hứa Trường Khê hỏi cô: “Cậu tỉnh rồi à?”

“Ừ, vừa nãy là em họ tôi.” Trò chơi vẫn chưa kết thúc, Hạ Xán trả điện thoại lại cho Hạ Dương Dương, để cậu tiếp tục điều khiển. 

“Sao vẫn chưa dậy?”

“Dậy cũng chẳng có việc gì làm.” Hạ Xán vuốt nếp váy ngồi ở cuối giường” “Mấy ngày nay Kiều Dạng đi Ninh Thành rồi, tôi chỉ còn nước ở nhà ngủ.”

Hạ Dương Dương cầm điện thoại lên nhìn: “Chị nói với anh ấy đến lấy màu xanh.”

“Em tôi bảo cậu đến lấy màu xanh.”

Hứa Trường Khê lại từ chối: “Không cần, bảo nó cứ lấy đi, tôi về nhà nghỉ ngơi.”

Hạ Xán đá chân ghế, làm người truyền tin cho hai người: “Anh ấy nói không cần, mày lấy đi.”

Hạ Dương Dương nhếch môi, sao chị mình lại hai mặt như vậy nhỉ.

“À, tôi thấy cậu đã đăng bài, cậu đã tra được kết quả trúng tuyển rồi à?”

“Đúng, đợt xét tuyển sớm đã có kết quả rồi.”

“Vậy chúc mừng cậu nhé.”

Hạ Dương Dương nói hai lần “đánh rồng lớn” mà không ai để ý, cậu nhóc quay lại nhìn thì thấy chị họ mình đang cười tươi như hoa.

Cậu nhóc không thể chịu nổi nữa, rút dây tai nghe ra, hét vào điện thoại: “Đánh rồng lớn rồi!”

Hạ Xán bỏ tai nghe xuống, hỏi nhỏ: “Mày làm gì vậy?”

Hạ Dương Dương tự nhiên đáp: “Em đang chơi game.”

“À, tôi sắp vào lớp rồi, có thể phải thoát game.” Giọng Hứa Trường Khê vang lên qua loa.

“Lớp?” Hạ Xán đứng dậy lại gần, dùng tay đẩy Hạ Dương Dương để cậu nhóc nhường cho mình một nửa chỗ ngồi: “Cậu học lớp gì vậy?”

“Dạy trẻ bơi, tranh thủ mùa hè kiếm chút tiền tiêu vặt.”

“Ồ, vậy cậu đi nhanh đi.”

“Đừng mà.” Đang lúc chiến đấu, Hạ Dương Dương điên cuồng chạm vào màn hình, cậu nhóc có vẻ lo lắng: “Sắp có một đợt tấn công rồi.”

“Mày cũng đừng chơi nữa.” Hạ Xán giật lấy điện thoại: “Bác cả đưa mày đến đây làm gì hả?”

Hạ Dương Dương bĩu môi nhìn cô, nói chuyện với người khác thì nhẹ nhàng, còn với mình thì lại như ác quỷ.

“Còn có thể làm gì, để chị nhìn thấy em chứ làm gì.”

Hạ Xán mở WeChat, sáng nay thím đã gửi cho cô một bức ảnh danh sách bài tập của Hạ Dương Dương.

Cô phóng to hình ảnh, hỏi Hạ Dương Dương: “Bài tập mang theo chưa? Mẹ em nói hôm nay em phải làm xong chương sáu của môn Toán, còn phải viết một bài nhật ký.”

Hạ Dương Dương uể oải đáp: “Mang theo rồi.”

“Đi lấy ra làm đi.” Hạ Xán túm gọn tóc vào lòng bàn tay, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Hạ Dương Dương là người có vấn đề trong học tập, Hạ Xán đã nghe nói nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết thằng nhóc này làm tăng huyết áp của người khác đến mức nào.

Đã nửa tiếng trôi qua, thằng nhóc này lúc thì sờ tai, lúc thì gãi chân, viết được hai dòng chữ lại nói bút chì cùn quá cần phải gọt lại.

Hạ Xán ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, cắn răng đe dọa: “Mày có tin chị nhét đầu mày vào đó để gọt lại không?”

Hạ Dương Dương lại nằm xuống bàn, tựa cằm vào mu bàn tay, dáng vẻ uể oải này hoàn toàn khác với sự hoạt bát vừa rồi lúc chơi game.

“Làm nhanh lên, làm xong chị còn phải kiểm tra cho mày nữa.”

“Ồ.”

Hạ Xán tiếp tục lướt QQ, khi đến bài đăng của Hứa Trường Khê tối qua, cô mới thả tay ra. Xem cũng đã xem, cũng nhấn nút thích rồi, Đại học Thể dục Thể thao Ninh Thành, chuyên ngành Huấn luyện Thể thao.

Cô đã thuộc lòng rồi.

Nhiều người trong bình luận gửi lời chúc mừng cậu, có người hỏi: “Bên đó có nhiều trai đẹp không?”

Hứa Trường Khê trả lời người đó: Haha, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu.

Hạ Xán ngước mắt lên, Hạ Dương Dương ngồi đối diện đang vò đầu bứt tai với vẻ mặt đau khổ.

“Em có biết bơi không?”

Hạ Dương Dương nhìn cô, lắc đầu.

“Vậy thì đúng lúc rồi.” Hạ Xán nhếch môi, vẫy tay gọi: “Đi, chị sẽ mời một thầy dạy giỏi cho mày.”

Trước cửa bể bơi có chỗ bán đồ bơi, Hạ Xán chọn cho Hạ Dương Dương một bộ đồ bơi trẻ em, đưa thẻ bơi cho nhân viên ở quầy lễ tân.

“Hai người phải không?”

“Không, tôi không xuống nước.”

“Không xuống nước thì không thể vào đâu.”

Hạ Xán hỏi: “Vậy tôi có thể đưa em ấy vào không? Tôi sợ thằng bé không tìm được người.”

Người đối diện cười, dùng biểu cảm truyền đạt sự khó xử.

Có người đến, Hạ Xán lùi sang một bên nửa bước, vừa ngẩng lên thì sửng sốt. Cô nhìn kỹ mới nhận ra đây là Hứa Ân Lâm không đeo kính.

Nghe nói lần thi đại học này, cậu ấy thiếu hai điểm nữa là thành thủ khoa khối tự nhiên của thành phố, được hiệu trưởng phong là Ánh sáng của THPT Số 1.

“Chào!” Hạ Xán không do dự vẫy tay chào.

Thấy đối phương ngơ ngác nhìn, cô chỉ vào mình giới thiệu: “Mình cũng là học sinh của THPT Số 1, Hạ Xán.”

“Ồ.” Hứa Ân Lâm nhớ ra, cậu đã gặp cô, cô gái đã từng mang quýt đến cho Hứa Trường Khê năm lớp 11.

“Cậu có thể giúp mình đưa em trai vào không?” Hạ Xán kéo Hạ Dương Dương lại gần: “Nói với Hứa Trường Khê là nó cũng muốn học bơi.”

“Được.” Hứa Ân Lâm gật đầu.

“Cảm ơn cậu!”

Hạ Xán đưa túi trong tay cho Hạ Dương Dương, cúi người dặn dò: “Vào trong nhớ học tốt nhé, đừng có chạy lung tung.”

“OK!” Chỉ cần không phải làm bài tập là thằng nhóc đã thấy vui rồi, hơn nữa, bơi lội chẳng phải là đùa nghịch với nước sao.

Hứa Ân Lâm nắm tay thằng nhóc, hỏi Hạ Xán: “Cậu không vào sao?”

“Mình không xuống nước được, mình ở đây chờ là được rồi.”

Hứa Ân Lâm chỉ về một hướng nói với cô: “Phía bên kia của tầng một mới mở quán cà phê, cậu có thể qua đó ngồi một chút.”

“Được, cảm ơn nhé.”

Một khi đến kỳ nghỉ, bể bơi luôn đông đúc, bể bơi ở tầng một hoàn toàn bị các học sinh tiểu học và người già chiếm lĩnh. Hứa Ân Lâm thay xong đồ, nắm tay đứa trẻ tìm đến Hứa Trường Khê ở làn bơi bên cạnh.

Em trai của cậu mặc áo phông trắng và quần đùi lớn, dưới chân xỏ một đôi dép tông, bên bờ có bốn năm đứa trẻ đang tập nín thở.

Hứa Trường Khê để tay sau lưng, nói: “Khi nào các em cảm thấy sẵn sàng thì từ từ thả tay ra để bản thân nổi trên mặt nước, chú ý khép chân lại nhé.”

Trông cũng khá giống một huấn luyện viên, Hứa Ân Lâm lặng lẽ nhếch môi.

“Ê.” Cậu gọi Hứa Trường Khê: “Người đã được gửi đến cho em rồi đây.”

Nói xong, cậu định rời đi. Hứa Trường Khê cụp mắt nhìn đứa trẻ lạ hoắc, vội vàng gọi Hứa Ân Lâm lại hỏi: “Không phải, ai vậy?”

Hứa Ân Lâm hỏi ngược lại: “Em trai của bạn gái em mà còn hỏi anh?”

Hứa Trường Khê ngơ ngác: “Bạn gái ai?”

Hạ Dương Dương ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển động giữa hai người, đôi mắt nhỏ chứa đầy dấu hỏi lớn.

Hứa Ân Lâm nói: “Hạ Xán bảo anh đưa nó vào, nói tìm em học bơi.”

“Ồ~” Hứa Trường Khê nhìn đứa trẻ, hỏi: “Em là Lí Bạch vừa nãy đúng không?”

Hạ Dương Dương há miệng gật đầu: “Dạ.”

Hứa Trường Khê lại hỏi Hứa Ân Lâm: “Còn Hạ Xán thì sao?”

“Chắc ở quán cà phê bên kia.” Khi quay người, Hứa Ân Lâm lầm bầm: “Bạn gái nó mà nó còn hỏi mình.”

“Người ta không phải bạn…” Hứa Trường Khê không muốn nói chuyện với anh trai sinh đôi nữa.

Cậu ngồi xổm, quỳ một gối xuống nền gạch, tầm mắt ngang với Hạ Dương Dương rồi hỏi: “Em đã bơi bao giờ chưa?”

“Đã từng bơi với phao.”

“Cái đó không tính.” Hứa Trường Khê giúp thằng nhóc chỉnh lại mũ bơi và kính bơi. Sau đó cậu tiếp tục nói: “Khởi động trước đã. Mục đích chính của hôm nay là làm quen với nước và tập nín thở.”

“Anh ơi.” Hạ Dương Dương gọi cậu.

“Ừ?”

Cậu nhóc thật thà hỏi: “Anh có phải là người nhân bản không?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.