Hứa Trường Khê cười, kiên nhẫn giải thích cho cậu nhóc: “Đây gọi là sinh đôi, thầy cô của em không dạy sao?”
Hạ Dương Dương lắc đầu, chăm chú nhìn vào mặt cậu.
Hứa Trường Khê đứng dậy, hỏi: “Vậy trong trường em không có bạn nào trông giống hệt nhau sao?”
“Có, em luôn nghĩ họ là người nhân bản.”
Hứa Trường Khê phì cười xoa đầu cậu nhóc, cậu em này của Hạ Xán thật thú vị.
“Làm theo anh nhé.”
Hạ Dương Dương học theo dáng điệu duỗi tay duỗi chân giống cậu, một lúc sau lại không nhịn được hỏi: “Vậy anh là bạn trai của chị em à?”
“Không phải.”
“Tại sao?”
“Có gì đâu mà tại sao, không phải thì là không phải thôi.” Hứa Trường Khê chỉ vào chỗ nước: “Xuống đi, trước tiên bám vào gạch men bên này.”
“Chị họ em trông cũng được chứ?”
“Cũng được.”
“Chỉ là tính tình không được tốt lắm.”
Khu vực nước nông sâu một mét hai, với chiều cao của cậu nhóc thì không chạm đáy được, Hứa Trường đưa tay đỡ rồi nói: “Tính tình cũng không tệ.”
“Vậy tại sao?”
Hứa Trường Khê thở dài, cậu thu lại những lời vừa nói, đứa trẻ này quá ồn ào.
“Đến đây, hít thở sâu và nín thở.”
“Tại sao vậy?”
Hứa Trường Khê không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này mãi, cậu nói một câu bâng quơ: “Chị của em học giỏi như vậy, sẽ không coi trọng anh đâu.”
“Hít thở sâu và nín một hơi.” Cậu quỳ một chân bên bờ hồ, từ từ đẩy vai của Hạ Dương Dương xuống nước, nói: “Cố gắng lên, xem sức phổi của em thế nào.”
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-doi-roi-lai-gap-lam-doi/2843184/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.