🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bố mẹ của Hạ Dương Dương đều là giáo viên, cả gia đình ba người đều được nghỉ hè, họ đã sớm đặt lịch đi Tây An trong năm ngày bốn đêm vào cuối tháng.

Ban đầu họ cũng đã mời gia đình Hạ Xán, nhưng Hạ Phong Minh và Dương Nam Thanh đều phải để dành lại nghỉ phép năm cho mùa khai giảng tháng Chín, vì vậy đành phải hủy kế hoạch du lịch gia đình năm nay.

Sau khi tiễn cậu nhóc Hạ Dương Dương ồn ào, Hạ Xán cuối cùng cũng trở lại tự do. Mấy ngày vừa qua, cô không chơi game nhiều, mùa giải mới sắp kết thúc, cô phải nhanh chóng lên hạng.

Trong danh sách bạn bè, thấy Hứa Trường Khê đang online, Hạ Xán vẫn theo thói quen nhấn vào mời.

Hình đại diện quen thuộc của nhân vật hoạt hình Shin-chan Cậu bé bút chì nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô, và câu nói “Người ta không thích chị” cũng lập tức hiện lên trong đầu.

Nó như một cái xương cá mắc ở cổ họng, không đau không ngứa nhưng lại khiến người ta khó mà bỏ qua, Hạ Xán cố tình không bật loa.

Giữa đêm tĩnh lặng, cô có thể nghe thấy tiếng thở của cậu trong tai nghe.

“Sao không nói gì vậy?”

Hạ Xán cảm thấy khó xử, gõ chữ trả lời: Tôi sợ làm ồn đến bố mẹ.

“Ồ, cậu cứ nói đi.”

Game vào trang chiến đấu, Hứa Trường Khê lại hỏi: “À đúng rồi, sao dạo này Dương Dương không đến vậy?”

Hạ Xán mở bàn phím, khoảng cách giữa các chữ cái khá rộng, cô mất một lúc mới gõ xong một câu: Đi du lịch rồi, vài ngày nữa sẽ về.

“Ồ.”

Cô tắt mic, Hứa Trường Khê cũng không nói chuyện nhiều, chỉ khi cần thiết mới ra tín hiệu, trận đấu này có phần buồn tẻ.

Nhân vật Già La này phát triển phụ thuộc vào giai đoạn cuối trận, trong ba phút đầu, đối thủ đã bắt cô hai lần, nhìn ‘sự sống’ của mình sắp tụt xuống đáy, Hạ Xán mở chat nói với Hứa Trường Khê: “Cậu đi hỗ trợ đường giữa đi, tôi sẽ bảo vệ tòa tháp.”

Người máy cồng kềnh lững thững đi từng bước, thấy hắn vẫn đang đi về phía mình, Hạ Xán buộc phải mở tín hiệu.

Giọng nữ máy móc phát đi hai lần “Bắt đầu rút lui”, cuối cùng cô cũng thấy trên bản đồ nhỏ, Thuẫn Sơn đã quay hướng đi về trung lộ.

Hạ Xán cầm điện thoại thở dài, không biết cảm giác bực bội là vì tình thế bất lợi hay lý do khác.

Cô tự biết mình đang ở thế yếu, liền trốn dưới tháp để diệt sạch quân, quyết không đối đầu trực diện với SP của đối thủ.

Sau khi đánh xong Tiểu Long, một trận giao tranh đã bùng nổ ở trung lộ, nghe thấy thông báo tử vong, Hạ Xán liếc mắt lên góc trái, thấy hình đại diện của đội mình toàn là màu xám.

“Thuẫn Sơn, cậu mộng du à? Có biết chơi không đấy? Đệt, đồ ăn hại.”

Bên tai bỗng vang lên một tiếng quát mắng, Hạ Xán giật mình, nhíu mày mở danh sách trận đấu, là Doanh Chính ở trung lộ đang nói.

“Tôi đã nói trạng thái không tốt bảo cậu rút lui, cậu cứ nhất quyết lên thể hiện, chết rồi còn đổ lỗi cho tôi.”

Hạ Xán chuyển góc nhìn, thấy bên cạnh Thuẫn Sơn xuất hiện một khung chat “Xin lỗi”, Hứa Trường Khê không mở voice chat toàn đội, nên chỉ có cô nghe thấy câu nói vừa rồi.

Đã ở trong trạng thái dễ bùng nổ, lại thêm cảm giác muốn bảo vệ đồng đội không biết từ đâu xuất hiện, Hạ Xán hít một hơi, bật mic lên và phản pháo: “Rốt cuộc là ai không biết chơi? Đường rừng và mid gank từ đầu đến giờ mà cậu ngay cả tín hiệu cũng không biết phát, tôi tốt bụng cho cậu mượn SP mà cậu còn dám lên mặt đúng không? Cũng không nhìn xem mình là cái gì, tôi chỉ cần rải một ít gà vào mid có khi còn biết mổ người hơn cậu.”

Nói xong cô lập tức block người đó, chỉ lo chửi cho thỏa, không thèm dây dưa với đối phương thêm nữa.

“Nào lại đây với chị, sự sống của chị lên rồi.” Hạ Xán ngồi dậy khỏi giường, lúc này lòng hiếu thắng trỗi dậy, cô hoàn toàn bước vào trạng thái máu chiến, “Xem chị có bắn chết bọn họ không.”

Ở đầu dây bên kia, Hứa Trường Khê ngây ngốc đáp một tiếng: “Ồ.”

Chơi đến quên cả thời gian, vòng luẩn quẩn thắng thua cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng nếu không phải Hứa Trường Khê thực sự buồn ngủ không mở mắt nổi nói muốn đi ngủ, thì cứ đà này Hạ Xán có lẽ sẽ chiến đấu đến sáng.

Đã hơn ba giờ sáng, thoát khỏi trò chơi cô mới nhớ đến cơn buồn tiểu đã sớm dâng trào trong cơ thể.

Hạ Xán vén chăn xuống giường, nhẹ nhàng ấn xuống tay nắm cửa.

Cửa phòng kêu kẽo kẹt mở ra một khe, cô lén lút đi về phía nhà vệ sinh.

Nhìn thấy ánh sáng trong phòng khách, tim Hạ Xán đập mạnh. Giữa việc nhắm mắt làm ngơ và đánh đòn phủ đầu, cô chọn cách bỏ chạy.

“Con là mới tỉnh ngủ hay là vẫn còn thức?” Giọng của Dương Nam Thanh vang lên nhẹ nhàng.

Hạ Xán nheo mắt lại, ngáp một cái nói: “Con, con vừa mới tỉnh.”

“Hừ.” Dương Nam Thanh rõ ràng không tin.

“Mẹ ngồi đây làm gì vậy?” Hạ Xán đi về phía bà.

Dương Nam Thanh cầm trên tay tờ thông báo trúng tuyển có bìa xanh lá, nói: “Mẹ đang xem lại.”

Hạ Xán ngồi bên cạnh mẹ: “Làm gì? Chẳng lẽ còn sợ là giả à?”

Dương Nam Thanh lườm nguýt cô, gập lại tờ thông báo trúng tuyển trong tay.

“Hồi đó mẹ cũng thi đỗ vào cấp ba, nhưng mẹ ngốc, không muốn học, muốn ra ngoài đi làm sớm.”

Hạ Xán nghiêng đầu nhìn mẹ. Trong phòng khách chỉ bật sáng một bóng đèn khẩn cấp. Dương Nam Thanh mặc một chiếc váy ngủ mềm mại, mái tóc dài buông xõa trên vai, nửa người chìm trong bóng tối. Mẹ cô hiếm khi có những khoảnh khắc thùy mị như vậy. Bà luôn mạnh mẽ đảm đang, như sợi dây đàn căng chặt, gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong nhà.

“Mẹ gặp bố con khi mới ngoài đôi mươi, rồi nhanh chóng kết hôn và có con, mặc dù con rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, bố con cũng coi như là một người chồng tốt, nhưng mẹ vẫn thường nghĩ, nếu lúc đó mình tiếp tục học thì sẽ ra sao.”

Hạ Xán phồng má, mở miệng nói: “Mẹ, trên mạng có câu, ‘đừng tô vẽ con đường mà bản thân chưa đi qua’.”

“Đúng.” Dương Nam Thanh gật đầu, cho tờ thông báo trúng tuyển vào lại túi, “Con nói đúng.”

“Vì vậy, con phải lựa chọn thật kỹ, biết chưa?”

“Con biết rồi.”

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Dương Nam Thanh nghiêm mặt, lại trở về với vẻ nghiêm khắc và cứng nhắc thường ngày, “Đi ngủ ngay cho tôi, đừng chơi game nữa, trước khi khai giảng phải điều chỉnh lại giờ giấc cho tôi.”

Hạ Xán ngẩn ra rồi đáp: “Con biết rồi, biết rồi mà.”

Mùa hè luôn chiếm một vị trí đặc biệt. Đối với những đứa trẻ chưa bước chân vào xã hội, mùa hè là thời điểm tạm biệt những năm tháng cũ, chào đón những năm tháng mới.

Nó thấm vào cây cỏ xanh tươi, nó tạo nên sức sống cho vạn vật, nó chan hòa nắng mưa, hơi nóng bốc lên, náo nhiệt rộn ràng, cuối cùng dừng lại trên một tờ giấy mỏng manh.

Và thế là cuộc sống mới bắt đầu.

“Tiểu Dạng, cởi áo khoác ra đi con, bên đó hơn ba mươi độ đấy.”  

“Vâng.” Lần đầu tiên ngồi máy bay, Kiều Dạng hít một hơi thật sâu, lại cúi xuống kiểm tra xem dây an toàn đã được thắt chặt chưa.  

“Con có muốn uống nước không?” Tô Đồng đưa cho cô một bình giữ nhiệt.  

“Không ạ.” Kiều Dạng nắm chặt món đồ treo trên túi xách, một con thỏ màu hồng mặc quần yếm, đây là món quà khai giảng mà Hạ Xán tặng cho cô.  

Kiều Khải hỏi cô: “Hồ sơ và giấy báo trúng tuyển để hết trong túi rồi chứ?”  

“Rồi ạ.”  

“Chào mừng các hành khách lên chuyến bay của hãng hàng không Nam Phương, chuyến bay này dự kiến kéo dài hai giờ bốn mươi lăm phút…”  

Tiếp viên đang thông báo các điều cần lưu ý qua loa phát thanh. Kiều Dạng tháo tai nghe, bật chế độ máy bay trên điện thoại.  

“Ngủ một chút đi con, chúng ta sẽ đến đó ngay thôi.” Tô Đồng giúp cô cất gọn áo khoác.  

“Con không ngủ được.” Máy bay bắt đầu lăn bánh, Kiều Dạng dựa chặt vào lưng ghế, hai tay nắm chặt, sự phấn khích lấn át sự lo lắng, cô thầm hét trong lòng.  

——Mình là sinh viên đại học rồi!  

Lục Châu nằm ở phương Nam, hè dài đông ngắn, khí hậu ấm áp và ẩm ướt.  

Đầu tháng Chín khi các vùng lân cận đã bắt đầu se lạnh, thì nơi đây vẫn đang ở trong những ngày hè chói chang.  

Rời khỏi sân bay, Kiều Dạng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hai bên đường là những cây cọ cao vút, mây trắng lững lờ trôi, ánh nắng chói mắt.  

“Nóng hả?” Tô Đồng mở ô che nắng.

“Vâng.” Kiều Dạng dùng tay quạt gió: “Con thấy ngộp thở quá.”

“Nơi này ẩm thấp, con nhớ mua ít túi hút ẩm để trong tủ quần áo ký túc xá, không thì dễ bị mốc đấy.”

Kiều Dạng gật đầu, ngồi trên vali nhìn quanh. Nhiều người cũng như cô, cùng cha mẹ mang theo túi lớn túi nhỏ, đầy tò mò về thành phố lạ lẫm này.

Tô Đồng hỏi cô: “Bạn cùng lớp với con đâu? Đến chưa?”

“Đến rồi, nhà họ mới đến cách đây hai hôm, nói là đang chơi ở đây vài ngày.”

“Vậy à.” Tô Đồng giúp cô chỉnh lại tóc, “Sau này mỗi kỳ nghỉ hai đứa hẹn nhau về cùng, có bạn bè ở cạnh thì mẹ cũng yên tâm hơn.”

“Vâng.”

Khách sạn đã sắp xếp dịch vụ đón xe, Kiều Khải trước tiên cho hai mẹ con họ lên xe, còn mình và tài xế thì chuyển ba cái vali lớn vào cốp xe.

Kiều Dạng không chịu nổi sự nóng bức, đưa mặt lại gần cửa gió điều hòa.

“Ê, làm vậy sẽ bị liệt cơ mặt đấy.” Tô Đồng đưa tay ngăn cô lại.

“Cho con thổi thêm chút nữa.” Kiều Dạng cúi đầu, để gió lạnh thổi bay tóc mái trên trán, thoải mái thở hắt ra, “Dễ chịu thế.”

“Chị con không thể ở những chỗ như thế này, nó sợ nóng nhất.”

Kiều Khải ngồi vào xe, nói với tài xế: “Bác tài, phiền bác đưa chúng tôi đến Đại học Lục Châu trước.”

“Đi báo danh à?”

“Đúng vậy.”

Nhìn thấy mồ hôi trên trán chồng cũ, Tô Đồng lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho ông.

“Trên đường có nhiều xe quá nhỉ? Đều là sinh viên đại học à?”

“Năm ngoái cầu vượt biển đã thông, cũng có không ít người đến đây du lịch.”

Tiếng phổ thông của tài xế mang nặng âm sắc địa phương, Kiều Dạng mím môi cười thầm, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Đồng nói với cô: “Ở đây đi Hồng Kông và Ma Cao rất tiện, nếu biết trước thì mẹ đã làm cho con một cái giấy thông hành, đến cuối tuần có thể đi chơi.”

“Đúng vậy.” Kiều Dạng cũng thấy hối hận, “Lớn vậy rồi mà con chưa từng vượt khỏi Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải.”

“Lần sau về nhà con sẽ làm.”

Kiều Tịch đúng giờ gọi điện thoại đến, Kiều Dạng bật loa ngoài, giơ điện thoại lên trước mặt.

“Alô.”

“Máy bay hạ cánh chưa?”

“Em đến rồi, đang trên đường đến trường.”

Tô Đồng nghiêng người sang hỏi: “Tịch Tịch, con đã đi làm chưa?”

“Con vừa tan ca.” Kiều Tịch nói, “Con về tắm rửa rồi đi ngủ đây.”

“Vậy con nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.”

Kiều Khải quay lại hỏi: “Nó mới tan ca à?”

Tô Đồng trả lời: “Ừ, chắc là vừa mới xuống bàn mổ.”

“Làm bác sĩ thật là vất vả.”

Sau khi báo bình an cho Kiều Tịch, Kiều Dạng lại mở WeChat nhắn tin cho Hạ Xán.

Cô ấy thiếu một vài điểm nên không thể đăng ký chương trình liên thông thạc sĩ tại Đại học Y Ninh Thành, cuối cùng được nhận vào chuyên ngành Thú y của Đại học Nông nghiệp, tính ra cũng coi như ước mơ thành hiện thực.

“Bởi vậy mà bố mẹ Hạ Xán vui mừng khôn xiết.” Kiều Dạng chia sẻ với bố mẹ mình: “Cô chú ấy cảm thấy làm bác sĩ thú y vẫn tốt hơn, không nhiều rắc rối như bác sĩ cứu người.”

“Thì biết làm sao bây giờ?” Tô Đồng cười bất lực, “Chị con lúc đó tự mình đăng ký xong mới nói cho chúng ta biết đã điền gì, không giống như con, không có chính kiến.”

Kiều Dạng bĩu môi: “Con là nghe lời chứ bộ.”

Đại học Nông nghiệp đã khai giảng từ tuần trước, hôm nay đã là ngày thứ năm Hạ Xán tập quân sự.

Cô ấy than thở với Kiều Dạng: Mệt quá, vậy mà còn một tuần nữa mới kết thúc.

Kiều Dạng cầm điện thoại nhắn lại: Chị em à, chỗ mình còn chưa bắt đầu nữa.

Hạ Xán hỏi cô: Sao trường cậu lại khai giảng muộn vậy?

Kiều Dạng chụp màn hình nhiệt độ địa phương gửi qua: Cậu xem thử ở đây mấy độ?

Hạ Xán: Nhưng cũng tốt, tập quân sự xong thì gần đến Quốc khánh rồi. Nghỉ lễ Quốc khánh, cậu sẽ về chứ?

Kiều Dạng: Không biết, vé máy bay đắt quá.

Hạ Xán gửi một bức ảnh mèo đang khóc: Chị em à, đừng nói là tới tận nghỉ đông, cậu mới về nhé?

Kiều Dạng cũng gửi một biểu tượng cảm xúc tan vỡ và rơi nước mắt, nói: Có khi thế.

“Tiểu Dạng, nhìn kìa.” Tô Đồng vỗ vai cô.

Kiều Dạng ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, bên ngoài cửa sổ xe, trời và đất giao nhau, biển cả mênh mông vô tận, dưới ánh nắng lấp lánh ánh sóng.

Cô đã từng đọc về biển trong sách giáo khoa, cũng từng xem biển quá các chương trình trên tivi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được đối diện trực tiếp với nó một cách chân thực như vậy.

Kiều Dạng bị cuốn hút bởi khung cảnh hùng vĩ trước mắt, đắm chìm trong niềm vui chào đón một cuộc sống mới, nhanh chóng quên đi những muộn phiền nhỏ nhặt.

Cổng trường đầy những tình nguyện viên phụ trách dẫn đường, cổng đá lớn uy nghi, bốn chữ “Đại học Lục Châu” thanh thoát bay bổng, nghe nói do danh gia sáng tác.

Cổng trường đông nghẹt những tình nguyện viên phụ trách chỉ đường. Cổng đá lớn nguy nga tráng lệ, bốn chữ “Đại học Lục Châu” thanh thoát bay bổng, nghe nói là do một danh họa viết.

Kiều Dạng lấy điện thoại ra đưa cho Tô Đồng: “Mẹ chụp cho con một tấm với!”

Tô Đồng bật cười, giơ điện thoại lên chĩa về phía cô: “Con sắp học bốn năm ở đây rồi, còn đòi chụp ảnh như du khách nữa à?”

Kiều Dạng giơ tay làm dấu V, cười tươi nói: “Con chụp cho Hạ Xán xem.”

Gần trưa, nắng chói chang, đàn chị ở nơi báo danh thấy mũi cô lấm tấm mồ hôi, đã xoay quạt cầm tay sang hướng cô.

Cảm nhận được làn gió mát, Kiều Dang ngẩng đầu lên, cảm động nói: “Em cảm ơn!”

“Điền xong thì đi nhận chìa khóa phòng ký túc xá nhé, tối nay khoa có buổi tiệc chào đón tân sinh viên, em có thể xem thông tin trong nhóm.”

“Vâng.”

Trường đại học lớn hơn nhiều so với trường THPT Số 1, gió ấm thổi qua gương mặt, Kiều Dạng kéo vali đi qua những tòa nhà mái ngói đỏ tường trắng.

“Đó là khoa Ngoại ngữ của các con à?” Kiều Khải hỏi.

“Có vẻ đúng rồi.” Kiều Dạng không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, “Sao mà lớn thế này, con sợ mình sẽ bị lạc.”

Tô Đồng nhìn theo bóng lưng của con gái, không biết từ khi nào mà cô bé thích nép vào lòng mình đã cao hơn cả mình.  

Bà giấu nỗi buồn vào đáy lòng, cố tình nói với vẻ thoải mái: “Sau này con phải đi học một mình rồi.”  

“Không có đâu.” Kiều Dạng quay lại: “Còn có Trần Thiên Cù đi cùng con mà.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.