Trong nháy mắt, Tô Nam tỉnh rượu được phân nửa, cũng theo bản năng đẩy Du Khâm ra.
Du Khâm vẫn chưa kịp phản ứng, lực trên tay buông lỏng, Tô Nam loạng choạng thoát khỏi vòng tay y.
Sàn nhà trơn bóng, không dính một hạt bụi, chỉ có vài vệt nước bắn ra khi Tô Nam rửa mặt. Men rượu xộc lên khiến Tô Nam vốn đã hơi choáng váng, lúc này giẫm phải vệt nước lại càng thêm lảo đảo.
Cảnh vật trước mắt chao đảo xoay chuyển. Ngay lúc anh nghĩ mình sắp ngã nhào xuống đất, cánh tay bỗng nhiên nặng trĩu, anh ngã vào một vòng tay rộng lớn với tốc độ nhanh hơn, mùi hương cỏ cây quen thuộc lạnh lẽo xộc vào mũi.
Là Hoắc Văn Thanh.
"Anh Nam." Tiếng gọi kinh ngạc của Du Khâm vừa vang lên, Tô Nam đã được Hoắc Văn Thanh ôm gọn trong lòng.
Bầu không khí ngưng đọng lại trong giây lát. Tô Nam vẫn còn sợ hãi, anh ngước mắt lên, va phải đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Văn Thanh. Anh theo bản năng chống tay vào ngực đối phương để đứng thẳng dậy, nhưng Hoắc Văn Thanh không cho phép. Bàn tay hắn đang ôm eo Tô Nam không hề rời đi, mà ngược lại còn siết chặt hơn, giữ chặt người trong lòng mình.
"Xin lỗi em." Hoắc Văn Thanh lên tiếng, "Tôi đợi hơi lâu, hết kiên nhẫn rồi."
Giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh, lời nói cũng lịch sự đúng mực, nhưng Tô Nam lại cảm nhận được sự tức giận và sắc bén ẩn chứa bên trong đó. Cứ như thể hắn không nói về việc chờ quá lâu mà là nghe quá nhiều, không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-duoc-nam-son-mong-ly-truong/2704985/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.