Thông, nó đã thông rồi. Đầu bên kia điện thoại như truyền đến giọng nói bất ngờ.
Lương Tử Ngưng vốn không mong đợi gì, nhưng cô thật không ngờ hắn lại nghe điện thoại, "Khụ, khụ ——" nhiều khói quá, khiến cô sặc sụa, men say làm cô choáng váng ngã trên sàn nhà, "Tại,...... Tại sao không có ai quan tâm tôi, tại sao...... Tại sao anh ta lại muốn vứt bỏ tôi, tại sao...... rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì chứ?"
Đồ gia dụng chung quanh đã bị cháy hết, lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, khói tràn ngập khắp căn phòng, lửa cũng đã tràn ra ngoài cửa sổ......
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy cảnh này, bèn vội vã gọi điện thoại cho đội phòng cháy chữa cháy.
Chân mày Nhâm Mục Diệu co rút lại, âm trầm nói: "Lương Tử Ngưng! Cô đang làm gì vậy hả?!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ khinh thường.
Kiều Tâm Du trừng mắt nhìn, vẻ ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, "Mục Diệu, sao thế?"
"Không có gì!" Nhâm Mục Diệu cau mày, mang theo một chút khinh thường, sau đó chuẩn bị cúp điện thoại, nhưng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng còi xe cảnh sát chói tai.
"Khụ, khụ...... Tôi biết, trên thế giới này không có ai quan tâm tới tôi...... Ai cũng muốn vứt bỏ tôi......" Lương Tử Ngưng, giơ tay lên, kéo chai rượu kế bên mình qua, uống một hớp, lửa nóng phản chiếu vào đôi mắt cô, chiếu sáng cả khuôn mặt cô, không khí chung quanh càng ngày càng ít, lửa nóng, khói dày xông thẳng vào mũi, khiến cô sặc sụa, không nhịn được mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283784/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.