"Được rồi, cũng đã khuya lắm rồi, mắt tôi cũng có chút dơ. Ai! Thật đúng là hạng người gì thì nên sống ở nơi ấy." Kiều An Mạn nhảy ra khỏi cửa, trên khuôn mặt bị lớp phấn trang điểm đậm che lấp hiện lên nụ cười, "Tôi cảm thấy nơi này rất hợp với cô!"
"Rầm!" Kiều Tâm Du tiện tay sập cửa.
Hôm nay thật sự rất mệt, cô thế nào lại gặp phải cô ta chứ. Kiều Tâm Du tức giận, hít sâu, lập tức đem việc không vui vừa rồi quên mất, vì loại người như vậy mà tức giận quả thật chính là tự rước khổ vào mình. Cánh môi mềm mại của Kiều Tâm Du khẽ giương lên, thành một nụ cười nhạt thản nhiên.
Cảm giác toàn thân đều eo mỏi lưng đau, cô duỗi cái lưng mỏi nhừ, "A!" Trên cổ truyền tới cảm giác đau đớn.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau lau vết thương trên cổ, máu đã khô cứng lại, "Sao mình lại quên chứ?"
Kiều Tâm Du đi vào phòng vệ sinh, soi mình trong gương, mặc dù vết thương đã không còn chảy máu, nhưng vết máu đã uốn lượn thành một vệt máu dài rất kinh người, "Liệu người ta có nghĩ mình bị Vampire cắn không nhỉ?" Một ý niệm đột nhiên thoáng qua đầu Kiều Tâm Du, cô đột nhiên cảm thấy mình rất có tinh thần "tự tiêu khiển".
Cầm khăn lông ướt lên lau chùi sạch vết máu đã khô lại kia, từng chút từng chút một.
Đêm khuya tối đen cô độc, trong sâu thẳm cùng với rộng lớn, nơi yếu ớt nhất trong lòng Kiều Tâm Du đã bị đánh bại, mũi cô chua xót, hốc mắt ngập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1283844/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.