Tớ bị lạc đường,
Và gặp cậu, người đang bắt đom đóm.
Con tim tớ cũng lạc lối theo,
Đom đóm và đèn đường, tớ chẳng chịu vứt bỏ cái nào.
Nhưng điều đó khiến cậu bị tổn thương phải không?
Vì thế, cậu đã chấp nhận chờ đợi trong thành phố trống rỗng,
Soi sáng đường cho tất cả mọi người.
Tâm trí tôi đang rối bời với những cảm xúc khác nhau. Tôi bất giác rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến lúc tỉnh giấc, trên xe trống không, chỉ còn lại một mình tôi. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi mới giật mình phát hiện thấy cảnh vật bên ngoài đang được bao trùm bởi một màu đen kịt.
Trời đã tối rồi sao? Tôi hơi ngạc nhiên, bỏi vì đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy trời tối.
“Bác ơi, sao trời lại tối vậy ạ?”
“Bởi vì bây giờ cần trời tối chứ sao.” Bác lái xe đang bóc quả cam, thấy tôi đứng lên vội nói với tôi, giọng hơi lo lắng. “Trời tối thế này, cô vẫn muốn xuống xe sao?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
Tôi phải đi tìm Hứa Dực, tôi không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Bác lái xe không phản đối, nhưng lại bật đèn xe lên, có vẻ như không yên tâm.
Tôi xuống xe, bước về phía trước, phát hiện thấy hai bên đường có đèn nên vẫn nhìn rõ đường.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không thấy một ánh sao nào, bầu trời đen kịt như có một con chim màu đen khổng lồ đang dang đôi cánh của nó bao phủ khắp cả vùng trời.
Lúc đầu đi trong làn sương mù dày đặc chắc cũng có cảm giác thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-nhau-noi-thien-duong/434701/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.