Cậu bắt đầu ghen và bắt đầu giận hờn,
Nhưng tớ lại không biết.
Cậu còn từ chối không để tay tớ níu giữ cậu,
Nhưng tớ lại không hiểu.
Cậu ngày càng xa tớ, ngày càng xa,
Vậy mà tớ không níu giữ cậu lại.
Tất cả chỉ là vì, tớ không nhận ra...
Đó chính là cậu.
Còn cậu, liệu chính cậu có hiểu bay không?
Về đến trạm xe, bác lái xe đang mải ăn vải, vừa ăn vừa ném vỏ và hạt ra ngoài xe, tôi tìm được chỗ ngồi xong, quay ra nhắc bác một câu: “Bác ơi, bác phải chú ý giữ sạch môi trường chứ”.
Bác lái xe trừng mắt nhìn tôi.
“Nha đầu ngốc, không phân biệt lớn bé gì cả.”
Tôi cười, quay đầu nhìn về phía mặt trời lặn rồi hỏi: “Bác ơi, bác đã từng chờ đợi ai bao giờ chưa ạ?”.
Lúc đầu bác tài hơi ngạc nhiên với câu hỏi của tôi, nhưng rồi bác ta lấy lại vẻ tỉnh bơ.
“Tôi đang đợi đây, đợi lái xong chuyến này sẽ về ngủ một giấc ngon lành.”
“Lẽ nào...” Tôi chớp chớp mắt nhìn. “Thực ra, nhiệm vụ của bác không phải là lái xe, mà là... vệ sĩ đúng không ạ?”
Nghe câu nói của tôi, bác ta bị hóc ngay miếng vải đang nhai trong miệng, suýt ngã từ trên ghế xuống.
“Nha đầu ngốc, cô... cô... cô đang nói gì thế hả?”
Ha ha? Lẽ nào tôi đã đoán trúng rồi?
“Hi hi, bác nói lắp rồi kìa.” Tôi cúi đầu nghĩ một lúc. “Bác ơi, không chỉ có mình cháu xuất hiện nhiều lần trên chuyến xe này, mà còn cả bác nữa đây.”
Nói xong, tôi tự cảm thấy hình như mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-nhau-noi-thien-duong/434705/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.