Một người có thể luôn chờ đợi một người không?
Chờ đợi ở một nơi nào đó trong nỗi cô đơn và cứ chờ mà dường như không hay biết thời gian vụt trôi từ lúc nào...
Khi tôi gặp một người như thế,
Khi tôi ý thức được ý nghĩa của sự chờ đợi,
Cuối cùng tôi đã biểu ra rằng...
Dù cho thiên sứ của cuộc đời mình không còn nữa,
Chúng ta vẫn sẽ trở thành thiên sứ của một người khác.
Vì thế, đừng rũ bỏ trách nhiệm ấy nhé.
Về đến trạm xe, bác lái xe vẫn ngồi trên thềm, quả đào trên tay đã ăn hết một nửa.
“Bác ơi.” Tôi bước lại gần ngồi xuống cạnh bác. “Xe vẫn chưa chạy hả bác?”
“Còn mấy phút nữa.”
“Bác ơi, đây có phải là bến “Máy đút tiền tự sát” không ạ?”
Bác lái xe ném ánh mắt khinh thường về phía tôi.
“Cô không biết thật sao?”
Vậy thì đúng là bến “Máy đút tiền tự sát” rồi!
“Bác ơi, bác vẫn chưa trả lời câu hỏi trước của cháu mà?” Nghĩ đến câu hỏi vẫn chưa được trả lời, tính tò mò của tôi lại tăng lên gấp bội.
“Câu hỏi gì nhỉ?” Bác ta cố tình vờ như không biết.
“Trên xe, sao bác cứ vừa nhìn chúng cháu vừa cười rất bí hiểm, bác còn nói không phải ai cũng có thể vẫy được chuyến xe Fly?” Tôi lắc lắc cánh tay bác năn nỉ. “Nói cho cháu biết đi mà bác.”
“Nha đầu ngốc thì vẫn là nha đầu ngốc thôi!”
“Sao bác lại nói cháu ngốc?...” Tôi chu miệng phản đối, tỏ ý không bằng lòng.
“Đương nhiên tôi biết là sẽ bị cháy, bến đỗ xe của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-nhau-noi-thien-duong/434706/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.