Đi ra khỏi cửa thang máy, Cố Tây Châu xoa xoa giữa chân mày, cả ngày hôm nay cứ như là đi đánh giặc vậy, đầu tiên là đến gặp Tư Dư cùng nhau để vào thế giới nhiệm vụ, cùng nhau trải qua thế giới buộc phải chết, vừa mới thoát ra được, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vừa quay đầu đã gặp một án tử, bận đến váng cả đầu.
Lúc Cố Tây Châu tìm chìa khóa, sờ thấy viên xúc xắc trong túi quần, tùy ý lấy chiếc hộp trong suốt trong rúi ra, cẩn thận đánh giá viên xúc xắc trước mắt.
Bề mặt viên xúc xắc không bóng, thậm chí còn có một vài vết xước cổ quái, Cố Tây Châu lấy viên xúc xắc từ trong hộp ra, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ và ngón cái miết trên bề mặt.
Có chút cấn tay.
Cảm giác khi sờ vào không phải là nhựa, cũng không phải là ngọc thạch gì đó, Cố Tây Châu quan sát một chút, viên xúc xắc này giống như làm từ một loại xương cốt, thứ duy nhất Cố Tây Châu có thể khẳng định chính là thứ này chắc chắn không phải làm từ ngà voi.
Thả lại xúc xắc vào hộp, Cố Tây Châu lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa đi vào liền thế chiếc ghế dựa trước mặt phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cố Tây Châu biết là tiếng động Cố Chi Chi tạo ra, cùng lúc đó, Cố Chi Chi viết một dòng chữ: Vì sao lại là anh ta đưa cậu về?
Cố Tây Châu hơi chột dạ, giải thích: "Tôi kể với cậu rồi đó, Phương Chấp với em gái về quê nhưng không có xe nên tôi cho Phương Chấp mượn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-ma-tu-than-deu-khoc/687892/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.