Sau khi Tống Nghị hoàn toàn hồi phục, chuyện đầu tiên hắn làm chính là bảo Phúc Lộc chuẩn bị quan phục mũ quan, lên xe ngựa thượng triều.
Bộ quan phục màu đỏ rực có bố tử thêu kỳ lân đã không còn vừa vặn với người hắn nữa mà bị hơi rộng. Lúc hắn đi nhanh ra ngoài điện, cơn gió lạnh buốt ập thẳng vào mặt, bộ quan phục trên người bay phấp phới, mơ hồ phác hoạ thân hình cao lớn đã hơi hao gầy.
Trận ốm này đã khiến hắn gầy đi rất nhiều, cơ thể vốn cường tráng nhanh chóng gầy xọp xuống sau gần nửa tháng nằm trên giường dưỡng bệnh. Cái gọi là bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, dù bây giờ đã khoẻ lại, nhưng nếu muốn lấy lại sức lực như hồi chưa bị bệnh, e là sẽ phải điều dưỡng thêm vài tháng nữa.
Nhưng hắn không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa.
Thù của hắn, không thể để sau này mới báo.
Chúng triều thần đứng hai bên sườn điện co rúm lại. Người phía trên ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, tuy bộ quan phục hơi thùng thình, nhưng uy thế lại không hề suy giảm một chút nào. Đặt biệt là sau trận ốm, mặt hắn đã gầy xuống khiến đường nét càng thêm sắc bén, trông còn lạnh lẽo hơn cả gió tuyết ngoài kia, nhìn thôi đã thấy sợ.
Người nọ cao ngạo bễ nghễ, khi ánh mắt vô cảm kia liếc qua đỉnh đầu bọn họ, chúng đại thần đều sởn hết gai ốc, trong nháy mắt chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, tựa như bị cả ngọn núi Thái Sơn đè nặng đến mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229771/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.