Tống Nghị vừa xuống thuyền đã lập tức phi ngựa đến thẳng Lan Lăng.
Sau khi hay tin, toàn bộ quan viên trong Lan Lăng đã sớm đứng xếp hàng dài trước cổng thành đón đợi. Khi thấy đằng xa nổi lên một màn bụi đất mù mịt, nghe tiếng vó ngựa tới gần là có thể thấp thoáng thấy được một đội kỵ binh đang lao ầm ầm về phía cổng thành.
Thấy trang phục của toán kỵ binh kia đúng là của khu vực Lưỡng Giang, chúng quan viên vội vàng nghiêm mặt, cung kính hành lễ với người tới, nhưng trong lòng ai nấy cũng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Ấy thế mà vị Tổng đốc Lưỡng Giang Tống Chế hiến lại đích thân tới đây! Rốt cuộc phạm nhân kia quan trọng đến đâu mà lại khiến Tống Chế hiến Đại nhân phải đích thân đến tận đây?
Khi cách đám quan viên tầm chục bước thì hắn ghìm cương dừng ngựa lại.
Tri phủ Lan Lăng vội vàng dẫn mọi người tiến lên chào hỏi: “Hạ quan bái kiến Chế hiến Đại nhân.”
Lúc này Tống Nghị mới thu lại ánh mắt sắc lẹm vẫn luôn ghim chặt vào phía trong cổng thành Lan Lăng. Xoay người xuống ngựa, giơ tay đỡ chúng quan viên dậy, nói câu không cần đa lễ.
Tri phủ Lan Lăng cười nói: “Đại nhân đức cao vọng trọng, bây giờ lại đích thân đến địa phương nhỏ bé này, quả thật là niềm vinh hạnh của Lan Lăng. Hẳn là bôn ba trên đường đã khiến Đại nhân mệt mỏi, nếu ngài không ngại thì hãy vào thành nghỉ tạm. Bọn hạ quan sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu ngon, đón gió tẩy trần cho Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229819/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.