Tên phạm nhân bị quất đau thì hét lên đầy đau đớn. Như thể nhận ra sát ý của người đánh, gã lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, không kịp lo nghĩ cho vết thương trên người, liên tục gọi trời gọi đất gào khóc kêu oan.
Tống Nghị siết chặt sợi roi trong tay. Phóng ánh mắt sắc lẹm qua phía kẻ kia, thấy gã ta mỏ chuột tai khỉ vẻ mặt gian trá, nhìn kiểu gì cũng không giống người lương thiện thì lòng chợt thắt lại, sắc mặt cũng lộ ra vẻ khó coi.
Hắn giơ roi về chỉ vào mặt gã ta, hét to: “Rốt cuộc ngư phù trong tay ngươi là từ đâu mà có? Mau thành thật khai báo!”
Thấy tư thế này đào phạm kia đâu dám ậm ờ nữa, sau khi hô hai câu oan uổng thì vội vàng kể rõ mọi chuyện. Cuối cùng còn khóc lóc thảm thiết thề thốt rằng gã sẽ không bao giờ làm chuyện phạm pháp nữa, mong Đại nhân tha cho gã lần này.
Hóa ra gã chỉ là một thương nhân đi buôn hàng hóa từ Bắc vào Nam, có lần về thôn mua da thú thì vô tình gặp được một người thợ săn đeo ngư phù trên hông. Thợ săn kia không biết chữ nên chỉ coi miếng ngư phù là đồ trang trí đeo lên để khoe khoang. Nhưng gã lại nhận ra đó là vật gì. Nghĩ đến chuyện mỗi lần chở hàng vào thành đều bị đánh thuế, hàng hoá vận chuyển càng xa thì thuế càng cao, tiền lãi của gã đều bị hao hụt. Nhưng nếu sở hữu miếng ngư phù này thì sẽ khác. Có ngư phù trong tay, hầu hết lính gác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229882/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.