Tô Khuynh chỉ cảm thấy trong đầu mình có một sợi dây, đứt phựt một cái. Trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Về nhà về nhà về nhà!
Tô Khuynh đột nhiên vùng vẫy kịch liệt khiến Tống Nghị trở tay không kịp. Tuy hồi nãy hắn đã túm chặt tay nàng, thế nhưng nàng vẫn giãy ra được. Thấy nàng vùng vẫy một mực muốn đi vào chỗ nước sâu, sắc mặt Tống Nghị xầm xịt như mây mù sắp mưa. Lội qua dòng nước ôm chặt lấy nàng, lại thấy nàng cứ giống như bị ma ám rồi la hét giãy giụa càng thêm kịch liệt, hắn gầm lên một tiếng với người trên bờ: “Dắt ngựa qua đây!”
Phúc Lộc vội đáp lời, nhanh chóng chạy đến chỗ rừng trúc đang buộc ngựa rồi dắt ngựa đến bờ sông.
Tô Khuynh cảm thấy người sau lưng mình không thèm nhiều lời muốn lôi nàng lên bờ thì lại càng sợ hãi cùng hoảng hốt. Cơ hội về nhà ngàn năm có một đấy, nàng không thể bỏ lỡ lúc này được, tuyệt đối không thể!
Nàng càng phản kháng dữ dội hơn, nhưng cánh tay khoá chặt trước bụng lại cứng rắn giống như cánh tay sắt, cứ ôm chắt lấy nàng không chút suy chuyển rồi kéo nàng ra khỏi dòng suối. Tận mắt nhìn thấy dòng xoáy nước kia từ từ biến mất, Tô Khuynh bất gia vươn tay cố gắng với về hướng dòng xoáy nước kia, gào khóc đến khàn cả giọng: “Đó là nhà của ta! Ta phải về nhà!”
Cuối cùng Tống Nghị cũng kéo được Tô Khuynh vẫn liên tục vùng vẫy vào bờ. Thở hổn hển lấy hơi, hắn cố nén cơm giận nhìn nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229880/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.