Con người của tôi ấy mà, cái khác có thể không tốt nhưng mà công phu bỏ chạy thì cứ gọi là tuyệt đỉnh. Cho nên dựa trên điều khoản trên hiệp định: “Tôi muốn đi nơi nào không được cấm” này, ngay trong ngày kết hôn tôi liền chạy mất.
Trở lại nhà trọ của mình, tôi cầm tiền mặt, thẻ tín dụng và máy tính, lao thẳng đến chỗ Lão Chu tổng biên, vội vội vàng vàng nói một câu tôi phải xuất ngoại rồi định lao thẳng đến sân bay, có điều vừa ra đến cửa tạp chí đã bị một cái xe BMW màu bạc ngăn lại, lái xe đi xuống cung kính chào: “Phu nhân.” Rồi đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng màu vàng.
BMW chậm rãi tạm biệt tôi, thoáng thấy bóng Sở Ninh, mặt anh ta hơi tái, không xuống xe, hình như trong quá khứ, cũng có người từng nhìn tôi như thế. Có vẻ nhận ra tôi đang cuống, anh ta ho nhẹ: “Sở Nhi, anh chỉ có một yêu cầu, em đừng lại quên đường về nhà.”
Ngồi trên máy bay, tôi nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, anh ta thậm chí không đến tiễn tôi, còn đưa cho tôi một cái thẻ hoàng kim tùy tôi quẹt, hơn nữa đúng là nó không có giới hạn, sau đó bảo lái xe đưa mình về. Lúc nói chuyện với anh ta, rõ ràng thấy được trên chân anh ta đắp cái chăn dày, trán rịn mồ hôi, anh ta lấy khăn lau đi rất nhanh – chống đỡ khá miễn cưỡng.
Nhưng trên tất thảy, một tiếng “Sở Nhi” kia giống như lưỡi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim tôi.
********************
Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gat-le-cho-em/67178/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.