Buổi tối, Hùng Hạo Nhiên như đại gia mà nằm thẳng trên giường để Hướng Dương Viễn đấm lưng cho.
Hướng Dương Viễn ngồi trên mông con gấu kia, một bên thì tận tình đấm bóp, một bên nghĩ thầm, bản thân mình chả khác gì nô tài của tên kia. Sáng sớm thì gọi hắn rời giường, đưa cho hắn bàn chải với khăn mặt rồi đến tận tối vẫn chưa được nghỉ.
Bất tri bất giác mà lực trên tay mạnh hơn nhiều, Hùng Hạo Nhiên úp mặt xuống gối, buồn bực “Ứ!” một tiếng, ngẩng đầu: “Hướng Thang Viên! Em muốn đấm gãy xương của anh luôn sao?”
Hướng Dương Viễn nhanh chóng nhẹ tay.
“Hừm, xuống dưới chút, sang trái chút… Không phải, sang phải chút. Ừm… Mạnh lên, dùng sức vào! Ư— Nhẹ chút nhẹ chút…”
Hướng Dương Viễn bị hắn chọc cho bật cười, cả người đổ ụp, nằm sấp trên lưng con gấu kia, há mồm cắn lên bả vai một phát.
“Ui!” Hùng Hạo Nhiên cười hì hì kêu đau, với tay ra sau bóp mông cậu một phát: “Có yêu anh không?”
“Yêu.” Hướng Dương Viễn cẩn thận tránh vết thương của anh, tay vân vê tóc đối phương: “Còn anh thì sao?”
“Yêu chết luôn.”
“Hừ hừ.”
“Xấu hổ?”
“Hừ, sao lại xấu hổ chứ?”
“Vậy sao lại hừ hừ làm gì. Trong lòng thích muốn chết nhưng không muốn anh biết, đúng không?”
Hướng Dương Viễn lườm một cái, ngồi dậy, tiếp tục công việc đấm bóp.
Đấm đấm rồi lại đấm, cậu đột nhiên nhớ lại những lời của đồn trưởng Thường nói, thế là tò mò hỏi: “Hùng Hạo Nhiên này, sao anh lại làm cảnh sát?”
Hùng Hạo Nhiên mở một bên mắt, miễn cưỡng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-qua-lai-phai-chu-y/384274/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.