“Dương Viễn này, cậu thử nói xem, bọn họ liệu có đấu súng không?”
“Không biết.”
“Hầy, tôi còn chưa thấy bắn nhau bao giờ đâu, thật là mong chờ a!”
“…”
“Yên tâm đi. Chẳng may đánh nhau thật thì bên ta nhiều người hơn, nhất định sẽ thắng thôi!”
Hướng Dương Viễn nhìn Lục Tây đang hưng phấn mà thấy khó chịu.
Cảnh sát bắt tội phạm vốn không phải chuyên bên nào thắng bên nào thua mà… Hùng Hạo Nhiên không phải chưa từng bị thương, chẳng may thể chất anh là trời sinh hấp dẫn đạn thì sao…
Hướng Dương Viễn không dám nghĩ nữa, chỉ có thể yên lặng lấy chân tâm của mình ra mà cầu bình an cho Hùng Hạo Nhiên.
“Này, Dương Viễn, Dương Viễn! Sao lại ngây người ra thế?” Lục Tây chọc cùi chỏ sang Hướng Dương Viễn mấy lần: “Hình như có động tĩnh rồi.”
Cậu giật mình, bỗng nín thở theo bản năng.
Trong hành lang truyền đến giọng nói, có vẻ cũng không quá kịch liệt. Là bên hình sự đang khuyên nhủ, một lúc sau bỗng có một tiếng động lớn, kèm theo tiếng cửa bị đập ra, rất dọa người, Hướng Dương Viễn còn chưa kịp nghĩ là tiếng gì thì đã có tiếng súng nổ.
Trong nháy măt, cậu có cảm giác như mình bị hút hết sức lực, bao nhiêu suy nghĩ đáng sợ ùa về, chờ đến khi lấy lại tinh thần, muốn làm gì đó thì thấy lòng bàn tay mình lạnh toát, đầy mồ hôi.
“Lục Tây…” Giọng cậu run run.
“Hả?” Lục Tây cũng đang hồi hộp,
“Đưa cho tôi súng của cậu.”
“À ờ…” Lục Tây đặt súng vào tay Hướng Dương Viễn, lo lắng nhìn sắc mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-qua-lai-phai-chu-y/384288/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.