Linh Đang dẫn con gấu đen trắng trèo qua tường sân sau, tìm phòng của tiểu thư nhà họ Tống, leo lên nóc nhà nghe ngóng.
Ngoài trời vẫn đổ mưa, mái ngói bị xối ướt, nhưng Linh Đang chẳng hề để ý.
Phong Cẩm thì tàm tạm, thân thể được ô che kín hoàn toàn, lại ngồi trên đầu nàng, khô ráo, lại thoải mái vô cùng. Hắn gom tóc Linh Đang lại thành một đống, tìm vị trí thoải mái nhất nằm xuống, dễ chịu quá…
Linh Đang cũng mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, không cản trở nàng làm việc là được. Nhưng một lúc sau, nó lại lăn xuống, trượt qua gò má, bám lấy mũi nàng, đạp hai chân ngắn tụt xuống, dính đầy lông đen trắng lên mặt nàng. Nàng trừng mắt: “Làm gì vậy?”
“Ta đói.”
“Ai bảo ngươi không ăn trúc.”
Phong Cẩm sờ sờ cái bụng xẹp lép, hỏi: “Bây giờ ta ăn có kịp không?”
Linh Đang nhoẻn miệng, cười hết mực dịu dàng.
Phong Cẩm không nói gì.
Trước khi khôi phục pháp lực, hắn để cái cô nhà quê này hoành hành một thời gian. Đợi pháp lực của hắn trở lại, ha ha ha…
“Suỵt.” Linh Đang áp tai lên mái ngói, Phong Cẩm cũng nghiêng đầu lắng nghe.
“Một lát nữa, nữ đạo sĩ kia chắc chắn sẽ quay lại, ả ta không dễ hết hy vọng vậy đâu. Ta sẽ cắt đứt dây thừng, giúp cô thuận lợi thành tiên… Không cần nói cảm ơn, mặc dù ta chỉ là một tiểu tiên, nhưng có lòng hướng thiện… Ta sẽ dẫn người hầu rời đi, cô không cần lo lắng.”
Nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, Linh Đang nở nụ cười trào phúng.
Quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gau-truc-dai-nhan-nha-ta/989684/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.