Không lâu sau, Lưu Hỉ cũng đi ra.
Mặc dù trên người hắn ta có không ít thương tích, thậm chí chiến giáp cũng có chút nát, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười.
Lưu Hỉ đi ra thấy Lục Duyên thì cười nói:“Lục Duyên huynh đệ, thế nào? Lần tập luyện này đã đột phá cấp nào rồi? Lấy thực lực của ngươi, có lẽ đã vào tinh anh thí luyện rồi chứ?"Lục Duyên gật đầu cười:"Ừm, đột phá tinh anh cấp hai.
”Nghe được lời Lục Duyên nói.
Trong mắt Lưu Hỉ loé lên vẻ kinh ngạc, cười nói:“Thời gian ngươi thức tỉnh mới vừa nửa tháng, vậy mà đã có thể đột phá tinh anh cấp hai rồi? Nếu như ngươi thức tỉnh sớm hơn, thì e là thực lực bây giờ đã vượt qua ta rồi.
Thiên phú của người đúng là lợi hại! thật sự không nghĩ đến việc gia nhập vào tập đoàn Thiên Phủ của bọn ta sao? Những phúc lợi khác ta cũng có thể đi xin cho ngươi, với thiên phú của ngươi, ta tin cấp cao sẽ đồng ý thôi.
”Lục Duyên lắc đầu cười nói:"Được rồi, ta không chịu được ràng buộc.
"Làm công là không thể nào làm được, cả đời này cũng không thể làm công.
"Đáng tiếc.
"Lục Duyên dời đi chủ đề:“Nhìn biểu cảm của Lưu ca, hẳn đã đột phá tinh anh thí luyện cấp ba rồi?”“Ha ha ha, gắng gượng vượt qua được.
”Trên mặt Lưu Hỉ mang theo đắc ý mà tươi cười.
Lục Duyên cười nói:"Ở đây, chiến sĩ gen có thể tiến vào tinh anh cấp 3 chỉ sợ không nhiều hơn mười người, thực lực Lưu ca xem như đứng đầu trong này.
”"Ha ha ha, Lục Duyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gen-cua-ta-vo-han-tien-hoa/2518930/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.