Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch lảm nhảm với ông lão một lúc, cuối cùng dời đến chủ đề chính.
“Tiền bối, khu dược viên này không tồi nha.”
Ông ta liếc nhìn hắn, lơ đãng nói: “Ngươi thích à, hoa cỏ ở đây đều là chủng loại bình thường mà ta tùy tiện trồng thôi.”
Giang Thiếu Bạch cười cười, thầm nghĩ linh hoa linh thảo ở đây mà là chủng loại bình thường, vậy không tầm thường sẽ là cái gì?! Hắn chợt nghĩ ra, không tầm thường có lẽ giống ông lão này, tuy thực lực của ông ta rất cao nhưng bản thể là linh mộc, không chừng là linh mộc đại bổ.
Ông lão nhìn hắn, híp mắt nói: “Ngươi đang có ý đồ xấu gì đó?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Tiền bối nghĩ nhiều rồi. Dược viên rộng lớn thế này, chắc quản lý không dễ nhỉ.”
“Lúc mới bắt đầu nó chỉ là một dược viên nhỏ, trải qua mấy vạn năm, tự chúng sinh sôi phát triển, ta cũng không quản nổi nữa.” Ông lão cảm thán nói.
“Nếu là chủng loại bình thường, vậy tiền bối có thể san sẻ cho vãn bối một chút không?”
Ông lão khó chịu đáp: “Tuy chủng loại thông thường nhưng tất cả đều do ta trồng, sao phải cho ngươi?”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Đãi ngộ khác biệt! Rõ ràng ông ta rất hiền lành với Diệp Đình Vân, vậy mà đối xử với hắn hoàn toàn khác biệt, vì hắn không có huyết thống thảo mộc? Kỳ thị chủng tộc! Không ngờ tới đây rồi còn gặp phải kỳ thị chủng tộc.
Giang Thiếu Bạch cười gượng, tiếp tục mặt dày nói: “Vãn bối có một bầy ong mật, có thể thả chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ghi-chep-xuong-nui-cua-than-con/33222/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.