“Đại ca, huynh đến đây làm gì vậy?” Tứ di nương vừa nói vừa muốn đẩy Lâm Hải ra ngoài, “Đi ra ngoài đi, ở đây không phải là nơi huynh nên đến”.
“Muội muội, không nên như vậy, ta chỉ là muốn xem một chút thôi.” Lâm Hải không để ý Tứ di nương đang ngăn cản mình, vẫn cố nán lại trong nhà kho đi qua đi lại, thấy được vàng bạc, châu báu trong nhà kho hai mắt hắn sáng lên, “Phủ Thừa tướng này thật đúng là lắm tiền.” Lâm Hải cầm lên một nắm đồ trang sức rồi nhét vào ngực mình.
“Đại ca, huynh nghĩ huynh đang làm gì vậy?” Thấy hành động của Lâm Hải, Tứ di nương vừa tức vừa lo, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Mau trả lại mau, những thứ này không thể động vào được đâu.”
“Mấy thứ ở chỗ này đều không dùng nữa, để ở đây thật là lãng phí!” Lâm Hải cười hì hì nói, “Muội không nói thì ai biết là ta lấy.” Lâm Hải vừa nói vừa cố lấy thêm một ít đồ trang sức nhét vào trong ngực.
“Đại ca, bỏ xuống! Huynh làm như vậy là hại chết ta đó!” Tứ di nương tức giận vừa đẩy vừa quát lên.
“Muội cứ nói là bị trộm lấy đi là được rồi!” Lâm Hải cũng tức giận giằng khỏi tay Tứ di nương.
Tứ di nương bị đẩy một cái đến lảo đảo nhưng vẫn cố lôi kéo Lâm Hải, khẩn cầu nói: “Đại ca, ta van huynh, huynh để đồ lại chỗ cũ đi, để ta đưa huynh một ngàn lượng bạc.”
“Chỉ một ngàn lượng bạc đã muốn đuổi ta?” Lâm Hải khinh thường nhìn Tứ di nương, đã vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-cat-linh-an/1268779/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.