Mặc Thiếu Thiên giống như biết Lâm Tử Lam lo lắng cái gì, nếu như là anh, tuyệt đối sẽ làm cho rất oanh động, thế nhưng Lâm Tử Lam nói như vậy, anh đương nhiên phải nghe.
Gật đầu, "Được rồi, anh nghe lời em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu cười.
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ, "Con phải làm phù rể!"
"Con nhiều nhất chỉ có thể làm hoa đồng!"
"Con phải làm hoa đồng!"
"Đúng, cha sẽ tìm cho con một nữ hoa đồng!”
"Con muốn xinh đẹp nhất!"
"Không thành vấn đề!"
Nhìn Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên hai người mỗi người một câu nói, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên nụ cười.
Thật ra, cuộc sống đơn giản như vậy, chính là thứ cô cần.
Có một người đàn ông rất yêu cô, có một con trai rất nghe lời, thế là đã đủ rồi..........
Ngày hôm sau.
Lúc Lâm Tử Lam đến công ty, Cảnh Thần đã đến.
Lâm Tử Lam nhíu mày, "Cậu không ở bệnh viện sao?”
Thấy Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười cười, "Tớ đã đỡ rồi, buổi chiều truyền nước biển, là không sao rồi!”
"Cậu xác định?" Lâm Tử Lam hỏi, "Tớ còn muốn buổi chiều đi thăm cậu!”Lâm Tử Lam nói.
"Thực sự không sao!" Cảnh Thần nói.
"Có việc nhớ kỹ nói, đừng... như lần trước té xỉu như vậy!" Lâm Tử Lam nói.
"Tớ đã biết!" Cảnh Thần nói.
Vì vậy, Lâm Tử Lam gật đầu, đi trở về chỗ ngồi của mình.
Cảnh Thần cũng ngồi một chút ở vị trí của mình, con mắt lo lắng nhìn phòng làm việc của Trần Mặc một chút, nhíu mày.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2264042/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.