Nghe lời Lưu Ly nói, ánh mắt Hi Hi nhìn chằm chằm màn hình, "Dạ, mẹ cháu đã không có chuyện gì, hơn nữa, cũng khôi phục trí nhớ!"
"Thật sao?" Lưu Ly kinh ngạc.
"Dạ!" Hi Hi gật đầu, nhưng khi nhìn màn hình máy vi tính, hoàn toàn không tìm ra được tín hiệu, suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Cô ơi, cháu gọi điện thoại cho cô, thiếu tá sẽ không hoài nghi cô chứ?"
Nói lên cái này, Lưu Ly hơi sửng sốt một chút, mở miệng, "Sẽ không!"
"Vì sao!?" Hi Hi hỏi ngược lại.
"Bởi vì gần đây anh ta đang bận điều tra thân phận của cháu!"
Hi Hi, "..."
"Cô đã biết, sao cô không nói cho cháu!" Hi Hi mở miệng.
"Vậy còn cháu, chẳng lẽ gọi điện thoại cho cô, chính là để hỏi hành tung của thiếu tá thôi sao?" Lưu Ly trực tiếp mở miệng hỏi.
Hi Hi, "..."
"Làm sao có thể, vì cháu nhớ cô nên mới gọi điện thoại cho cô, cô không nên nói oan cho cháu!" Hi Hi nói.
"Ừ, vậy à!" Lưu Ly nói hai tiếng, cũng không có nói gì nữa.
Hi Hi nghe, nhíu mày, thấy Lưu Ly cũng không có ý lên tiếng, Hi Hi ấp úng mở miệng, "Cô ơi..."
"Gọi làm gì?"
"Cô... Cô dự định không nói cho bảo bối sao?" Hi Hi hỏi.
Lưu Ly, "..."
"Dự định không nói cho cháu biết cái gì, cháu gọi điện thoại cho cô không phải nhớ cô sao? Cô cũng rất nhớ cháu!" Lưu Ly nói.
Nghe thế, Hi Hi cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Quả nhiên là người một nhà, tính cách tác phong đều giống nhau.
Tuy rằng Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-dinh-cuc-pham-cha-cuong-han-con-trai-thien-tai-me-phuc-hac/2264048/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.