Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Thấy Tô Trừng Tương hỏi vậy, mẹ Mặc định trả lời nhưng chỗ cầu thang chợt có tiếng bước chân, Tô Trừng Tương lập tức nửa khẩn trương nửa vui mừng nhìn sang.
Đầu tiên mắt hạnh màu nâu phản chiếu một đôi chân, sau đó là chiếc quần dài màu đen, thêm vài bước nữa, cô mới nhìn rõ bóng dáng lạnh lùng cao quý hơn cả trong trí nhớ. Hai màu trắng đen thể hiện rõ ràng trên cơ thể hắn, đơn giản mà vẫn tao nhã tột cùng. Giữa thế giới sặc sỡ màu sắc, tông đen trắng của hắn đơn giản mà không kém phần sang trọng, tách biệt và độc lập.
Hắn đứng đó với khuôn mặt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt sắc bén như có thể nhìn thấu mọi giả dối, tựa như một vị quân vương bễ nghễ thiên hạ lạnh nhạt nhìn xuống chúng sinh, đoạn khinh thường ngoảnh mặt.
Thình thịch… Thình thịch thình thịch…
Trái tim loạn nhịp, Tô Trừng Tương siết nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trên cầu thang như ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi trên ngai vàng, lòng cô đầy ái mộ, chờ mong, và hy vọng xa vời.
Mẹ Mặc không để ý tới sự khác thường của Tô Trừng Tương, thấy Mặc Khiêm Nhân đi xuống, bà giới thiệu, “Khiêm Nhân, đây là Trừng Tương, con còn nhớ không? Hồi xưa con bé rất thân với con và Tiểu Mạnh… Ái chà, con ngồi nói chuyện với Trừng Tương một lát đi, mẹ phải đến siêu thị mua thức ăn, mẹ bảo lão Triệu đến trường đón Lam Lam rồi, tối nay mọi người cùng nhau ăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-khau-vi-qua-nang/1822058/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.