Lục An An trông thấy một cây cổ thụ cong queo ở tầng dưới, cô nghỉ chắc nhảy từ trên đây xuống chắc không việc gì đâu nhỉ.
Trương Dương đứng phía sau có chút hốt hoảng: “Tôi…tôi…tôi chỉ là muốn tìm người tâm sự. Tôi đâu có ép cô nhảy xuống đâu!”
Lục An An xoay người lại, cười nhẹ một cái: “Hẹn gặp lại, ngủ ngon!”
Sau đó nhảy xuống.
Lục An An tiếp đất an toàn.
Trương Dương trừng đôi mắt lớn nhìn Lục An An: “Fuck….!”
Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, rồi hắn gào lên: “Xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!”
Một tên to gan lớn mật chạy hồng hộc tới, hét lớn: “Đại ca!”
“Con nhóc đó chạy mất rồi!”
“Cái gì?” Trương Dương sửng sốt.
Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng dáng Lục An An đang nhanh nhẹn chạy đi, Trương Dương không khỏi kinh ngạc, phải mất một lúc hắn mới định thần lại, vội vàng vẫy tay ra lệnh cho tên đàn em ban nãy: “Còn đứng trơ ra đấy làm gì? Mau đuổi theo nó!”
Trời mưa nặng hạt.
Lục An An không có ô, người cô lúc này từ trên xuống dưới ướt như chuột lột.
Thành công thoát khỏi đám người của Trương Dương. Dưới cơn mưa tầm tã, Lục An An vội vã chạy về nhà.
Vừa về tới nhà, Lục An An liền đóng chặt cửa lại, tim cô đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài vậy.
Trong nhà không có ai, Lục Chính cùng Hạ Tri Khinh đã đi công tác rồi.
Lục An An về phòng lấy quần áo đi tắm, đột nhiên bụng dưới của cô nổi lên một cơn đau thắt, thấy có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-ngoan-2/2580878/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.