Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Lâm Dữ còn cho rằng Đoạn Từ không phát hiện ra, im lặng không lên tiếng gật gật đầu.
Chung Trung đi vào, cậu vội vã nói sang chuyện khác:
"Vào lớp rồi, học hành chăm chỉ để tiến bộ mỗi ngày."
Đoạn Từ rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào ngón tay không bị thương của mình mà xuất thần.
Vết thương bị cắn trước đây cũng rất nhanh khép miệng.
Khi ấy hắn chỉ nghĩ chắc là bởi vì vết thương nhỏ nên mới thế.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến bé con.
Lâm Dữ sợ Đoạn Từ lại nói tới việc này, mắt cũng không chớp mà nhìn thẳng lên bảng đen.
Hiếm khi thấy có học sinh mới ngày đầu sau nghỉ lễ lại nghiêm túc học hành như vậy, Chung Trung hòa ái cười:
"Lâm Dữ, nói suy nghĩ của em về bài này đi."
Đột nhiên bị điểm danh, Lâm Dữnhanh chóng lướt qua câu hỏi, cũng may câu hỏi không khó, cậu nhanh chóng tìm ra ý tưởng của mình.
Cậu chậm rãi mở miệng: "Giả sử tọa độ của điểm P là ..."
Nghe âm thanh mềm mại bên tai, Đoạn Từ nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đường quai hàm thanh tú tinh xảo của Lâm Dữ.
Hắn nâng đầu ngón tay lên thì ngửi ra được một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương thuộc về bé con.
Không phải thuốc trị vết thương, mà là nước bọt của Lâm Dữ?
Những cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí hắn.
Đoạn Từ nhớ lại Lâm Dữ rất quý trọng những chiếc móng tay của mình và bảo hắn phải cất chúng đi.
Hắn lật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-o-se-bi-can/391281/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.