7.
“Thật sao?” Tôi mặt không chút biểu cảm.
“Thật!” Anh cả trả lời rất chân thành.
Tần Nhu quay đầu đi, làm như không nỡ nhìn, nhưng thực chất là đang cố nín cười: Tần Noãn, xem cô còn giả vờ thế nào được nữa?!
Anh hai lúc này lại có chút hoảng hốt, nhìn ánh mắt ngây thơ của tôi không giống như đang giả vờ, anh ấy lặng lẽ kéo nhẹ tay áo anh cả.
Anh cả cố nuốt xuống một hơi, giọng nói lạnh thêm mấy phần:
“Có bản lĩnh thì giả vờ đến cùng đi!”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhưng tôi như không hề hay biết, thật sự vươn tay ra…
Xèo——
“Đủ rồi!”
Anh hai là người đầu tiên bật dậy, định ngăn tôi lại.
Sắc mặt anh cả lập tức tái nhợt.
Anh ta tuyệt đối không tin rằng tôi thực sự bị điên.
Tôi chớp mắt vô tội.
Tôi đâu có định ăn một mình, họ kích động như vậy làm gì chứ?
Tôi gắp một cuộn thịt bò béo ngậy, đặt vào đĩa của anh cả, sau đó vớt một viên cá từ nồi nước sôi, đặt vào đĩa của anh hai.
Tôi nhớ rõ, đây là món họ thích ăn nhất.
“Anh cả ăn đi, anh hai cũng ăn đi, Noãn Noãn rất ngoan mà, chưa bao giờ tranh ăn cả!”
Tôi nói với vẻ mặt ngây thơ, trong sáng.
Sắc mặt anh cả đã trắng bệch không còn chút máu.
Anh hai ôm chặt lấy tôi, khóe mắt đỏ hoe.
“Noãn Noãn, đừng gắp nữa, là anh sai rồi, anh sai rồi…”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, rồi chảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/2552245/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.