Tôi đánh giả thiên kim, các anh trai liền tống tôi vào bệnh viện tâm thần.
Ra ngoài, tôi trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Các anh bảo tôi đi về hướng đông, tôi không dám đi về hướng tây.
Nhưng mà… sao giả thiên kim lại còn ngoan ngoãn hơn cả tôi?
Bác sĩ Kỳ nói rằng, người khác không ra tay, thì tôi không thể đánh trả. Đây là hành vi cơ bản của bệnh nhân tâm thần.”
Tôi đã ba ngày không đánh ai rồi, tay ngứa ngáy quá!
Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu mộng du.
Tôi mạnh tay cắm con d.a.o găm xuống đầu giường của giả thiên kim.
“Tại sao cô còn không ra tay?”
Giả thiên kim sợ đến run lẩy bẩy.
Các anh trai cuối cùng cũng nhận ra tôi điên thật, hối hận không kịp.
“Noãn Noãn, xin lỗi em, là anh sai rồi…”
Tôi nghiêng đầu, bây giờ mới nói lời này, có phải quá muộn rồi không?
1.
Ngày anh hai đến bệnh viện tâm thần đón tôi, hôm đó, tôi mặc áo búp bê, quần yếm, hai tay ngoan ngoãn đan vào nhau trước người, cúi đầu rủ mắt, không còn chút kiêu ngạo ngang ngược như trước.
Anh hai quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng hài lòng mở miệng.
“Biết sai chưa?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, rồi lặp lại lời bác sĩ Kỳ đã dạy tôi.
“Xin lỗi anh hai, là do em ghen tị với Tần Nhu, nên mới tìm đám côn đồ bắt nạt cô ta. Em sai rồi, sau này không dám nữa.”
Vẻ uất ức vừa đủ, hối hận vừa đủ, đôi mắt ngân ngấn lệ nhưng lại xấu hổ không dám để rơi xuống—tư thái này, tôi đã học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/2552250/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.