Trong cái đỉnh Thần niệm ngồi xếp bằng, toàn thân sáng lóng lánh, nó như tắm trong lửa sống lại, mặc dù vừa rồi trong trận chiến liên tiếp với Đế binh, cái đỉnh bị đánh nứt vỡ tứ tán nhưng lúc này đã khôi phục.
Diệp Phàm miệng tụng kinh văn, một cái lại một cái cổ tự lạc ấn trên vách đỉnh, làm cho cái đỉnh càng ngày càng thần bí khó lường, thần liên trật tự kỳ bí đan vào, làm cho nó có một loại khí cơ Tiên đạo, càng thêm mênh mông bàng bạc.
Diệp Phàm thu được kinh văn từ trong cỗ quan tài đồng thau chín con rồng kéo kia, đến nay vẫn không thể hiểu được, hoàn toàn không giống như kinh văn của thế giới này, trước sau không nối liền được, không thể xem là pháp.
Ngày nay tác dụng lớn nhất của kinh văn đó là rèn luyện cái đỉnh, tất cả cổ tự đều luyện vào trong đỉnh, luyện chế cái đỉnh vạn biến. Thần niệm trong đỉnh ngày ngày mặc tụng, hào quang như mặt nước làm dịu cái đỉnh này.
Lúc này, Diệp Phàm dùng thiên kiếp là lửa rèn luyện vách đỉnh khắc ra một bức lại một bức đồ án, tiên cầm thụy thú, tranh hoa điểu ngư trùng, tinh hà tuyên cổ... bao hàm toàn diện cái gì cần có đều có.
Lôi quang nhấp nháy, hào quang vạn trượng, dấu ấn khắc sâu rõ ràng trên đỉnh, vạn linh như là có một loại dao động sinh mệnh muốn rời vách đỉnh mà ra, như được giao phó cho linh hồn.
Diệp Phàm dùng hỗn độn là nước rót vào trong đỉnh, tiến hành làm lạnh và làm dịu. Một lần lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien/1830854/chuong-1468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.