Lam Ma Uyên là một địa phương thực đặc biệt, là liệt cốc nổi danh tại Bắc Vực, thường xuyên có sương mù màu lam bay lên.
Địa phương này nổi danh nhưng rất ít người dám tới gần đây, bởi rất dễ mất mạng. Đối với tu sĩ mà nói, nơi này là một vùng đất xấu, ai chẳng mai lạc vào chỉ có chết.
Bắc Vực trống trải, thế nhân đều biết. Đất chết không có bến bờ, đứng trên mặt đất nhìn lại cảm thấy khôn cùng, hoang vu mà thê lương.
Mà tới gần nơi này, loại cảm giác này lại càng sâu sắc hơn gấp mười lần. Vực sâu này phẳng lì giống như một nhát búa của thiên thần hạ xuống, chia mặt đất ra thành hai nửa, thẳng từ trên xuống dưới lòng đất cả ngàn dặm vậy.
Khi tới gần nơi này, có thể nhìn thấy rất nhiều xương trắng ngang dọc, giống như một vùng nham thạch trắng bóc. Những thi hài này đều là ngàn vạn năm tích lũy lại, có nhiều bộ đều đã phong hóa, trở thành bột phấn.
Thê lương, hoang vắng, đáng sợ, yêu dị chính là ấn tượng về địa phương này. Nhiều năm trôi qua như vậy, không biết đã có bao nhiêu sinh linh chết ở nơi này. Xương cốt trắng như tuyết nhìn mà thấy ghê người.
Phía trên vùng đất chết này có một đạo vực môn xuất hiện. Diệp Phàm, lão Thánh nhân của Kỳ Sĩ Phủ, Cái Cửu U xuất hiện trên Lam Ma Uyên.
- Địa phương này nghe đồng là có ảnh hưởng rất lớn tới thần hồn của tu sĩ. Vừa tới đây nguyên thần đã cảm thấy không ổn, muốn xông ra khỏi cơ thể.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien/1831348/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.