Phương Thiên hoàn thành tâm nguyện của đời mình, nhào vào lòng Quý Tín Nhiên, hét toáng lên, “Đời này sống không uổng phí!”
Quý Tín Nhiên: …….
“Có cần vui dữ vậy không?”
“Cần!” Phương Thiên ngả ngớn một lát rồi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói, “Hôm nay anh cũng thấy kỹ thuật của cậu ta rồi, anh nghĩ sao?”
Quý Tín Nhiên vân vê cằm, “Tiền đồ vô hạn.”
Phương Thiên cười khà khà, “Đúng không? Tôi rất tinh mắt mà.”
“Cậu phát hiện từ bao giờ?” Quý Tín Nhiên nói.
“Lúc về nhà ăn Tết, tôi vô tình thấy cậu ta chơi game này, tốc độ tay rất nhanh, kỹ thuật phóng khoáng, tư duy chính xác.” Phương Thiên nói, “Quan trọng hơn hết là, chiêu thức mà nhân vật kiếm khách cậu ta sử dụng không giống của anh.”
Mắt Phương Thiên lóe lên, lộ ra sự lọc lõi của một thương nhân tư bản chủ nghĩa, “Tôi muốn kéo cậu ta vào chiến đội của chúng ta, nhưng tôi cố gắng nhiều năm mà thằng nhóc kia rất khôn khéo, luôn không đồng ý, bây giờ khổ tận cam lai, đã thấy được hy vọng rồi…. Tôi đã nghĩ ra kế hoạch debut cho cậu ta rồi!”
“Tạo một đội với anh, xưng là “Song kiếm hợp bích, ai dám tranh phong”!”
Quý Tín Nhiên: ………
“Cậu không sợ bị chú đánh chết?” Anh ta nói trúng tim đen.
Phương Thiên thở dài, “Rủi ro luôn đi kèm với lợi ích, nếu tôi muốn làm gì thì không ngại trả giá.”
Phương Thiên ai oán gào khóc, “Hồng nhan……. xưa nay……. vốn bạc mệnh…… huhu…….”
Anh ta vừa gào vừa lau nước mắt vào cổ áo Quý Tín Nhiên khiến Quý Tín Nhiên ghét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-trai/278933/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.