Ngồi vào quán, gọi mấy món như canh rau muống, ít dưa góp và một đĩa thịt luộc. Cô gái nào đó ăn ngấu nghiến không biết trời biết đất là gì. Là một người có chức có quyền mà cô không quen với việc gồi ăn ở mấy nhà hàng hạng sang.
Ăn hau háu như nhợn bị bỏ đói mấy ngày. Chớp ngoáng cô gái nhà ta đã đánh bay số thức ăn trên bàn. Có tiền tài và danh vọng ở xung quanh nhưng cô luôn sống thật với bản thân mình. Chẳng mấy khi cô thích những thứ hào nhoáng, xa hoa ở bên ngoài mà hơn nữa cô lại rất ghét.
Trong bốn năm vừa qua có nhiều những đối tác mến mộ cô, không tiếc tay tặng cô trang sức, quần áo nhưng cô đã thẳng thừng từ chối. Cô không muốn nhận để rồi mắc nợ người ta, mỗi khi nhìn những thứ đồ đó lại phải nhớ đến người ta vì đơn giản trong lòng cô nhớ một người là quá đủ rồi.
Đa phần số tiền lãi được ở mỗi đơn hàng, ngoài việc chi trả tiền lương cho nhân viên thì đến 60% cô trích ra cho học sinh nghèo. Cô hiểu rất rõ những gì chúng đang trải qua vì đó là một phần tuổi thơ của cô, thế nên cô muốn giúp chúng thoát khỏi sự mặc cảm của bản thân.
Khi đã no bụng, cô trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cho xe chạy dọc theo con phố xa hoa, bỗng đập vào mắt cô là hàng quần áo đổ đống bên lề đường ghi chữ to đùng: ĐỒNG GIÁ 50K. Nhìn thấy thế cô cho xe tấp sang một bên rồi chạy tới. Cô cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mo-nao-co-anh/971952/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.